Lâm Nhất quay lại nhìn mái tóc bạch kim và vẻ ngoài xinh đẹp của Tiểu Băng Phượng, nói: "Nhưng ngươi nghĩ thử xem, nếu ngươi không có ở đây thì ta có cái dũng khí này không? Chính vì biết ngươi đang ở đây, ta mới có cái gan vứt bỏ cả sống chết." 

 

 

Tiểu Băng Phượng hơi giật mình, sững sờ chết đứng khi nghe Lâm Nhất nói thế. 

 

"Tại sao..." 

 

Đôi mắt màu bạc của Tiểu Băng Phượng hiện lên vẻ khó hiểu, sống gần trăm ngàn năm, hình như nàng ta chưa từng được tin tưởng đến thế bao giờ. 

 

"Vì ngươi là Phượng Hoàng..." 

 

Lâm Nhất xoa đầu nàng ta, nói: "Ngươi là Đồ Thiên Đại Đế chí tôn của thần tộc Phượng Hoàng, Tứ Hải Bát Hoang ba mươi sáu tầng trời, bảy mươi hai núi, ta nhớ hết mà." 

 

"Ngươi... ngươi nói ta khoác lác á hả?" 

 

Tiểu Băng Phượng tức tối nói. 

 

Lâm Nhất cười khẽ, thật ra giờ hắn cũng thấy khoác thật. 

 

Tiểu Băng Phượng ngẩng đầu nhìn Ngũ Đại Thánh Tôn vẫn đang hỗn chiến, nói: "Chúng ta đi thôi, giờ không có Thánh Quân can thiệp, có thể rời đi rồi." 

 

"Không thể đi..." 

 

Lâm Nhất lắc đầu, từ từ đứng dậy, nói: "Không nói tới chuyện ta là đệ tử Dao Quang, chuyện này do ta mà ra nên không thể cứ thế bỏ đi được. Ta luôn có dự cảm chẳng lành, ngươi biết ta có Thương Khung Thánh Y, nếu đây thực sự là cái bẫy ông ta giăng ra cho sư tôn, ta tuyệt đối không thể rời đi." 

 

Hơn nữa liệu có đi được không? Cũng chưa chắc. 

 

Coi như là đi được đi, vậy các sư huynh đệ khác sẽ ra sao? Với tính cách của Thiên Huyền Tử, chuyện gì ông ta cũng dám làm. 

 

Tiểu Băng Phượng do dự nói: "Bổn Đế không nói xấu Dao Quang, bổn Đế chỉ lo thôi, lỡ Dao Quang vẫn không đến thì phải làm sao?" 

 

Lâm Nhất nhìn nàng ta một cái, Tiểu Băng Phượng không né tránh, nàng ta đang nói xấu Dao Quang thật. 

 

Trái tim nàng ta rất nhỏ, cả đời này chỉ chứa được một người, nàng ta chưa từng giấu giếm điều đó. 

 

Lâm Nhất nhìn nàng ta, vẻ mặt bình thản, nói: "Trên đời này, dù là tình yêu, tình bạn, hay tình thầy trò, khi ngươi bắt đầu lo lắng, nghĩa là ngươi đã đánh mất nó rồi. Giống như ta chưa bao giờ lo ngươi sẽ không đến vậy, nếu ngươi không đến tức là ngươi đang vướng ở đỉnh Vạn Ma, sư tôn ta cũng thế, nếu người không đến nhất định cũng có lý do." 

 

"Vậy thì ta càng không thể đi, kiếp nạn Thiên Huyền Tử giăng cho người, ta sẽ thay người nhận lấy." 

 

Trong lòng Tiểu Băng Phượng khẽ run, hai người nhìn nhau, nàng ta nhìn vào đôi mắt trong veo của Lâm Nhất, tự như đã hiểu ra điều gì đó. 

 

Tại sao chàng trai trước mặt này có thể chém từ trong thiên lộ thứ chín ra, tại sao lại được Dao Quang ưu ái, sao có thể khiến Tô Hàm Nguyệt đợi hắn suốt một năm ở Phù Vân Kiếm Tông, sao có thể khiến Nguyệt Vi Vi tặng cho tiêu Tử Ngọc Thần Trúc. 

 

"Ừ, vậy không đi nữa." 

 

Tiểu Băng Phượng gật đầu. 

 

Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, năm đại Thánh Tôn đang hỗn chiến trên bầu trời, cái chết của Thánh Quân khiến Thiên Huyền Tử nổi điên. 

 

Nhưng dù ông ta tung ra bao nhiêu đòn hiểm chấn động địa cầu đi nữa, thì cuối cùng đều bị Tứ Đại Thánh Tôn khác ngăn lại. Người phụ nữ trung niên xinh đẹp thổi thánh âm cấp chín mang theo giọng nói của đại đế, Huyền Cốc Thánh Tôn biến thành cuộn tranh thánh được vẽ bằng thần văn, trong khi đó Mộc Huyền Không và Thần Ngự đều đẩy đao ý kiếm ý lên cực hạn. 

 

Tứ đại Thánh Tôn dùng toàn bộ sức mạnh, liều mạng ngăn cản Thiên Huyền Tử. 

 

"Thiên Huyền Tử, bỏ cuộc đi!" 

 

Huyền Cốc Thánh Tôn nói: "Với tư chất của ngươi, chỉ cần chờ thêm trăm năm nữa, trong Hoang Cổ Vực này ai có thể là đối thủ của ngươi? Bốn người bọn ta đúng là không bằng ngươi, nhưng hợp lực lại, ngươi hoàn toàn không có cơ hội bắt Lâm Nhất đi." 

 

Ba người còn lại nhìn chằm chằm vào Thiên Huyền Tử, cảm nhận áp lực khổng lồ từ ông ta. 

 

Vừa rồi khi ông ta phát điên, sức mạnh kinh khủng đó đã khiến bọn họ phải sợ hãi, cùng là Thánh Tôn vậy mà Thiên Huyền Tử lại mạnh hơn họ quá nhiều. 

 

"Bỏ cuộc? Hừ..." 

 

Ánh mắt Thiên Huyền Tử lóe lên vẻ giễu cợt, đóa hoa màu tím kỳ lạ trên vai ông ta bỗng bay lên không trung, hóa thành vô số cánh hoa rải khắp bầu trời. 

 

Ầm! 

 

Mỗi cánh hoa đều in dấu thần văn, vào lúc bông hoa kỳ lạ đó bay lên, như có một phong cấm nào đó trong người Thiên Huyền Tử được mở ra. Một luồng khí thế khổng lồ tràn ngập khắp người ông ta, bốn người Mộc Huyền Không cả kinh, khí thế này đã vượt qua Thánh Tôn rồi. 

 

Huyền Cốc Thánh Tôn kinh ngạc nói: "Ngươi không phải là Thánh Tôn..." 

 

Những cánh hoa bay lượn 

 

giữa không trung, Thiên Huyền Tử giơ tay cầm lấy một cánh hoa, cười nói: “Thánh Tôn? Ta không còn là Thánh Tôn từ lâu rồi!” 

 

Bụp! 

eyJpdiI6IlR2bEVWUUY0M2JJczEzNEpXb1wvZjFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvRFlxQTAyZDBvQWtRaU4xTnZyWVAzWEdhNXFnNG5YbTVwYjN4Um1oZXU4aG8rRElBMStkSVJ0blp5K1lYTVBTIiwibWFjIjoiYjY0YzA3OThjYTQ5MTU5ZjZjZGNlM2FhNzNkOTgyYjM3OGNlNzAyYmU5ZDlkMzliMDE3MTRkNjlmOWExOTQ0NyJ9
eyJpdiI6ImpFTmtaeWl5WkVvOXJxdjRmR0RVTUE9PSIsInZhbHVlIjoiek1KTk5jazZpc25GYzhMNUdhNVZ4cG9XcFwvaUdIamdodG45ZUtxbmRFOUVHNHNodCt4TUJUMTVVNHQ4Z2dxZE1wVVhqSXV0UklIR0NkTm5UTnN5SFlIZGl4aEVkckN3dEUzQ0cxdU1cL2N1WitYb21KZmJvanFzdzVjazVHVjdyUnVFMTNwSkM3SWcxUkxQNW55TFpGbGw0a2VYR09Oa3ZDam9GVHQxVmlaTDBzR1FxWU1qK2tZM3NuWkNtU0ZmY1RDNjJMM2ZQdWJPazVodDh2VjU4VFladDhsZU9pRGN0ZE0rWk05UDloeTFzWTczMUx2Q0k4V2x6YjI3MnU1bmZNV216SnBacjdIdWVJbnQ3VGZiTXNWTDhUVzJvUmdkMlhWTGxBSEdkS0NVdlNRTWxzdm9vVXFaREtLTk16dVc4KzVFYllGdUs4MnVISlZrZDBLOGlmT2RvWVwvVUJCNEZseDlqakVyZ3o1OW1oZGdWOWtvakFuVmZwSzhNMGxlNnZlc01rRFwvSnZhM0RVRE0rc21QSnNyN1wvcE1GVTlPUndnTWhTNmxXK0FMWW9Tb1cxSHdteXVvVTEwdHF0d3drNmRkZ2ozZ0RqcW41MUVMOUxiSFg5MXZNQT09IiwibWFjIjoiOThmNmNjMmFhMDU3Y2E3NzEyYTk0OGY1ZTA2M2I4NmMwZTg4MTY0ZWRkZTI0NDk3MjY2ZWZjZGVkNDIyNjBlYyJ9

Ads
';
Advertisement
x