Thiên Huyền Tử lắc đầu, cười nói: “Không thể được sao? Rốt cuộc ông vẫn là Dao Quang Kiếm Thánh, phong Thánh bằng kiếm! Nếu ta thật sự có tâm chắc chắn sẽ thắng, đã sớm giết lên Kiếm Tông rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ. Để hắn không chết, tất nhiên là có mục đích của ta, lẽ nào ông không đoán ra được sao?”
Ánh mắt Dao Quang lạnh lùng thêm vài phần.
Thiên Huyền Tử cười, rất hài lòng với biểu cảm của Dao Quang, ông ta biết lòng đối phương... Đã loạn!
“Ra tay đi, ta biết ông đang đợi ai, người ông đợi sẽ không đến đâu!”
Trong mắt Thiên Huyền Tử bốc cháy chiến ý mãnh liệt, sắc mặt có phần điên cuồng, ông ta đã chờ ngày này rất lâu rồi.
Chém chết Dao Quang ngay chính diện, khiến một trong ba đại Kiếm Thánh Đông Hoang bị xóa tên, để Thiên Huyền Tử ông ta hoàn toàn vang danh thiên hạ.
Vô tận cuồng phong gào thét, sát ý cuồn cuộn xông lên trời.
Thiên Huyền Tử trầm giọng nói từng chữ: “Vãn bối Thiên Huyền Tử, hôm nay mạo muội, mời Dao Quang dạy bảo!!”
Giọng nói của ông ta vang chín tầng trời, vang dội bốn phương, dường như cả Hoang Cổ Vực đều có thể cảm nhận được chiến ý vô tận của ông ta, triệu dặm sông núi, vô số núi sông thành trì, đều run rẩy dưới chiến ý này.
Dao Quang không để ý, vẻ mặt bình tĩnh, không vui không buồn.
Nhìn về phía người của Kiếm Tông ở xa, ánh mắt ấy, đã nhìn thấy Mộc Huyền Không, nhìn thấy Thần Ngự, nhìn thấy Mục Xuyên, nhìn thấy cả đám người Diệp Tử Lăng ở xa hơn, thậm chí người của các tông khác cũng bị ánh mắt đó bao trùm.
Ánh mắt ấy, nhìn thấu vạn vật núi sông, nhìn thấu chúng sinh Hoang Cổ.
Chỉ duy nhất không có Thiên Huyền Tử!
Cuối cùng, ánh mắt ông ấy rơi lên người Lâm Nhất, trên gương mặt già nua lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhất, có còn nhớ trước khi rời đi, con đã nói gì với ta không?”
Giọng Lâm Nhất run rẩy, trong lòng đầy bi thương, cắn chặt môi, hồi lâu mới nói: “Đệ tử nói, chuyến đi tới Hoang Cổ này nhất định không phụ ân sư!!!”
“Ha ha ha!”
Dao Quang cười lớn, ông ấy vươn tay khẽ gọi.
Choang!
Táng Hoa rơi trong bụi đất ở nơi xa, trong chớp mắt đã bị ông ấy nắm trong tay, Dao Quang cười lớn nói: “Sư phụ cũng không phụ con, Tiêu Dao Cửu Kiếm, để ta dạy con thêm lần nữa. Kiếm này... Ba mươi sáu chữ Thiên!”
Dao Quang vừa nói, vừa giơ tay chém ra kiếm.
Chính là chiêu thứ nhất trong Tiêu Dao Cửu Kiếm mà Lâm Nhất quen thuộc nhất, ba mươi sáu chữ Thiên!
Ba mươi sáu chữ Thiên!
Cổ tay Dao Quang vung lên, ba mươi sáu bóng người như thủy mặc lập tức tách ra khỏi cơ thể ông ấy, mỗi bóng người đều cầm một thanh kiếm.
Vạn vật trong đất trời cũng trở thành một bức tranh thủy mặc, kiếm quang cũng biến thành bích họa thủy mặc, đan xen ẩn chứa đại đạo của thế gian.
"Hừ!"
Ánh mắt Thiên Huyền Tử lóe lên vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, trầm giọng nói: "Không hổ là Dao Quang Kiếm Thánh dám xem thường cả vãn bối, ngay cả kiếm điển Thái Huyền cũng không thèm dùng."
Vút!
Vừa nói Thiên Huyền Tử vung tay triệu hồi một thanh kiếm. Ầm! Bức tranh sau lưng ông ta hóa thành vũ trụ đen ngòm vô tận, những vì sao trong bức tranh sáng rực như những ngọn đèn lồng, những vì sao sáng lấp lánh đó tụ lại thành một bóng người khổng lồ cao ngất ngưỡng giữa vũ trụ mênh mông.
"Thần kiếm Tinh Hà, Phá Thiên!"
Ánh mắt Thiên Huyền Tử lóe lên vẻ lạnh lùng, chợt vung thanh thánh kiếm ra.
Vụt vụt!
Thần ảnh tinh thần trong bức tranh cũng vung kiếm, kiếm quang bay ra khỏi vũ trụ trong tranh hòa vào kiếm quang Thiên Huyền Tử chém ra.
Xoẹt!
Ngay khi chữ Thiên sắp rơi xuống, một nhát kiếm chém nó ra làm đôi.
"Dao Quang, ông già thật rồi!"
Gương mặt Thiên Huyền Tử đầy lạnh lùng, lắc đầu nói: "Kiếm, không dùng như thế đâu! Thần kiếm Tinh Hà, ánh sáng Phá Hư!"
Ầm!
Vô số vì sao trong vũ trụ nằm trong bức tranh nổ tung, mảnh vỡ của những ngôi sao đó tụ lại thành một mớ hỗn độn không thể tưởng tượng nổi.
Mớ hỗn độn đó giống hệt đám phế tích của vũ trụ vỡ nát, ùng, lúc mớ hỗn độn đó bộc phát luồng khí tức hủy diệt đáng sợ, cơ thể Thiên Huyền Tử nghiêng mình rồi bay vút lên, rồi lại chém ra thêm một kiếm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất