Trong vùng hỗn độn đen kịt ấy, một luồng kiếm quang chiếu khắp thế gian, uy lực kinh khủng và ý cảnh rộng lớn của một kiếm này vượt ngoài tưởng tượng của mọi người. 

 

 

Khóe môi Thiên Huyền Tử nhếch lên, cười mỉa, ánh mắt ông ta hiện rõ chiến ý nóng bỏng, giữa hai hàng mày tỏa ra khí thế sắc bén, phong thái rực rỡ vô cùng. 

 

Nhưng khi ông ta lao qua những mảnh vỡ của chữ Thiên đó và nhìn thấy Dao Quang thêm lần nữa, vẻ mặt lập tức thay đổi. 

 

Chỉ thấy ba mươi sáu bóng người ở sau lưng Dao Quang lúc nãy đã biến thành ba mươi sáu bóng người khác. Râu tóc Dao Quang tung bay, múa kiếm, dưới bầu trời bao la, từng Thiên nối tiếp nhau hiện ra. 

 

Thiên Huyền Tử vừa chém vỡ một chữ Thiên, nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. 

 

Còn ít nhất hàng trăm hàng ngàn chữ Thiên nữa ùa tới từ bốn phương tám hướng như thủy triều, thậm chí còn đáng sợ hơn nữa là... Mỗi một chữ Thiên đều mang một ý cảnh khác nhau. 

 

Kiếm đạo lĩnh ngộ qua hàng ngàn năm của Dao Quang biến thành muôn vàn tự do được thể hiện qua từng chữ Thiên kia. 

 

Bùm bùm bùm bùm! 

 

Ánh sáng Phá Hiểu của Thiên Huyền Tử nhanh chóng bị phá vỡ, ông ta liên tục vung kiếm chém bể từng chữ Thiên một. 

 

Nhưng những chữ Thiên ấy như vô tận, mà mỗi chữ lại mang ý cảnh khác biệt, mỗi khi phá được một chữ là phải một lần suy nghĩ lại để tìm ra sơ hở hoặc cách khắc chế chúng. 

 

Ông ta rất mạnh, vừa vừa lùi về phía sau vừa chém nát hàng trăm chữ Thiên. 

 

Nhưng khi chữ Thiên thứ tám trăm xuất hiện, Thiên Huyền Tử đã không còn sức phá giải, ông ta bị chữ Thiên đó đập thẳng vào người. 

 

Ầm! 

 

Rồi cứ thế, hàng trăm chữ Thiên chồng chất lên nhau rồi nện xuống người thiên Huyền Tử như những nhát búa nặng nề. 

 

Phụt! 

 

Thiên Huyền Tử bị đánh bay ra ngoài, phun ra ba ngụm máu, trông cực kỳ thê thảm. 

 

"Lâm Nhất, coi có hiểu không?" 

 

Dao Quang cầm kiếm đứng giữa không trung, ông ấy mặc đồ trắng, tóc dài tung bay dù không có gió. 

 

"Đệ tử hiểu!" 

 

Lâm Nhất đứng bên dưới, ánh mắt đầy hứng khởi, cao giọng trả lời. 

 

"Ha ha ha, vậy còn không mau cảm ơn Huyền Thiên Đại Thánh đã lấy thân mình ra thử kiếm!" Dao Quang cười phá lên, khẽ xoay cổ tay, nhẹ giọng nói: "Một kiếm này... Bảy mươi hai chữ Địa!" 

 

"Đa tạ Huyền Thiên Đại Thánh!" 

 

Lâm Nhất lớn tiếng nói. 

 

Thiên Huyền Tử tức hộc máu, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Nhất, nhưng giờ đây ông ta đã không còn kịp quan tâm nữa vì kiếm thứ hai của Dao Quang đã tới! 

 

Hai người họ người hỏi người trả lời, những người ngoài cuộc ngẩn người một lúc mới giật mình tỉnh ngộ 

 

Dao Quang đang dùng Thiên Huyền Tử để dạy Lâm Nhất luyện kiếm! Phong thái ấy thật sự chẳng coi Thiên Huyền Tử là cái đinh gì cả! 

 

Chẳng bao lâu sau, bốn kiếm Thiên Địa Huyền Hoang lần lượt được Dao Quang thi triển ra. 

 

Dưới kiếm chiêu của Dao Quang, Thiên Huyền Tử hoàn toàn không có cách nào chống đỡ nổi, cho đến khi chiêu Hoang Tự Kiếm Quyết được tung ra. 

 

Keng! 

 

Trong tiếng kiếm ngân vang dội trời, thánh kiếm đang được Thiên Huyền Tử cầm bị đánh cho rơi ra. 

 

"Kiếm tốt." 

 

Dao Quang không để ý đến vẻ mặt kinh hãi của Thiên Huyền Tử, nhìn thanh Táng Hoa trong tay rồi khẽ cất lời khen. 

 

Ong! 

 

Táng Hoa như đã cảm nhận được Dao Quang đang khen mình, thân kiếm run lên ong ong đáp lại lời khen ngợi của Dao Quang. 

 

"Chuyện này... sao có thể..." 

 

Thiên Huyền Tử sững sờ, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ. 

 

Ông ta sợ hãi nhận ra rằng Dao Quang vẫn chưa dùng tới thực lực thật sự của mình mà chỉ dùng mỗi tu vi Đại Thánh bình thường mà thôi. Ngay cả ý chí kiếm đạo cũng chưa phơi bày hết ra,cũng chưa dùng tới tuyệt học kiếm điển Thái Huyền của Kiếm Tông. 

 

Cùng là Đại Thánh, nhưng chênh lệch giữa hai người lại vượt xa tưởng tượng của Thiên Huyền Tử. 

 

Đại Thánh, đây mới thật sự là Đại Thánh sao? 

 

Ánh mắt Thiên Huyền Tử lóe lên, khí thế sắc bén ban nãy gần như đã bị đánh tan, toàn bộ khí thế đều bị Dao Quang áp chế. 

 

Dù vậy, Thiên Huyền Tử lại chưa bị thương nặng. 

 

Từ đầu tới giờ cơ thể ông ta vẫn ở trong một bức tranh mờ ảo vô hình, đó là một bức tranh không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng chỉ cần nhìn qua là có thể cảm nhận rõ ông ta không thuộc về thế giới này. 

 

Rõ là đang đứng giữa không trung, nhưng lại trông xa lạ với không gian xung quanh. 

 

Hai người tiếp tục giao đấu liên hồi, Thiên Huyền Tử vẫn ở thế thủ, nhưng khí thế của ông ta lại không tan vỡ. 

 

"Ai nói Dao Quang đã già yếu, không còn sức chiến đấu? Xem ra lời đồn này sai quá sai rồi. Dao Quang vẫn là Dao Quang, chỉ là Thiên Huyền Tử vừa rồi có hơi liều lĩnh, nhưng dưới khí thế sắc bén này của tiền bối... liệu ta có thể kiên trì được bao lâu nữa đây?" 

eyJpdiI6IkFpQ01yWWh2dlRITnNod2lSV1YySHc9PSIsInZhbHVlIjoieVRQK2t1VldtUlI2ck9mVlwvYjdDeUZvQ0lDYXNiQVRQeW83UWhhUFlBMGo0REVPbjUxdFZaZzIyTkUwOWozdmMiLCJtYWMiOiIxZGRjOWNiMmNkMzk2ZDViMzY3MzkzZGUyMGY3MDRhMTJiMmYxN2IyODg2ZWE3Nzk1NjNhYjNhMGMwNmJkZjMwIn0=
eyJpdiI6IkFqVWJFR0xTZVFOOVpWTTFqV0lxeUE9PSIsInZhbHVlIjoiNkd6U2s4dlJCVFVcL25pU1F5eERncHFOY3NTcFlSMWZweE00YVZNMzlCV212MHdGQkJ6SGRuV1JcL3l1VmZnNXI0czl1YURETnNZMlFvejE4VmFna3p3WFB0c29hTTU3NG95R0V2eEpPbUdyNFBSVlU0THlhTDJMTldXWkhMSlZRT3VQWk16U0JNOUlHMWxjK3NuT3htMTh6RVwvaE9sSk0zUCtQU2w0MEJnR2lxaGxUK3JnQ3E4KzdGRnlXSit4OVZkOHJnV2ZNSEM1VEIrK2crWEhyK0hkbWFteWZrQm81c1ltb3BaOWJLVFlxRTZraG9DcUViaVBcL2lCTnRSTkZXTkJEWTBCXC9qR2t6VXllWk9GS0gwQURwVFhWZ1JrXC9NbGVlWHZleG1NOHFwXC9PK0VacG5ZZHdSQkd0Zmw2YzlmaDh1IiwibWFjIjoiOGI3YTkzMmViZjBmMDI2N2Y1ODFkYjk1MmQ4OTk0MmJjNjY3MWY5Y2M1N2U3NjhkZjZiYmExM2IwNGYxZWJjNSJ9

Ads
';
Advertisement
x