"Nhóc con kia, ngươi biết bộ y phục trên người ngươi đại diện cho cái gì không? Mau cút, cút càng xa càng tốt. Nếu không cút, ta cũng chẳng cứu nổi ngươi nữa". 

 

Trong lòng thấy bất lực, Ngự Thanh Phong truyền âm giục giã. 

 

"Nhưng sư phụ của ta..." 

 

Lâm Nhất liếc Dao Quang bên cạnh Ngự Thanh Phong, do dự nói. Bây giờ hắn cũng không rõ Dao Quang đang trong trạng thái nào. 

 

"Không chết được. Ta sẽ đưa ông ta về Kiếm Tông. Có vượt qua tử kiếp hay không còn xem tạo hóa của chính ông ta", Ngự Thanh Phong bất lực, song vẫn truyền âm giải thích một lượt. 

 

Keng! 

 

Lâm Nhất đưa tay thu Táng Hoa về vỏ, nhìn Dao Quang mà lưu luyến không đành. 

 

"Lâm Nhất, đừng ngẩn ra nữa, bổn đế đưa ngươi đi!" 

 

Tiểu Băng Phượng xé trời lao tới, vẻ mặt khẩn trương, hét lên một tiếng với Lâm Nhất. 

 

Vù! 

 

Hai đạo thần văn nơi ấn đường nàng ta giao nhau thành một ấn ký huyết kim, phóng ra một thứ ánh sáng kỳ lạ chưa từng thấy. Sau đó nàng ta nheo mắt lại, hai tay biến hóa liên hồi. 

 

Ánh sáng bạc vô tận bừng nở, thế gian tức khắc lạnh băng. 

 

Vút vút! 

 

Trong chớp mắt, trời đất nơi đây bắt đầu đổ tuyết trắng xóa, kéo dài không chỉ trong mười vạn dặm. 

 

"Sao lại đột ngột đổ tuyết?" 

 

Có người đưa tay đón bông tuyết rơi, trong mắt hiện vẻ ngờ vực. Ánh nhìn đồng loạt dừng lại trên cô gái tóc bạc nọ, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên. Cô gái bí ẩn như một câu đố ấy đứng trong cơn bão tuyết trắng mịt mù, quả thực đẹp đến nghẹt thở. 

 

Cao quý, lạnh lùng, tinh xảo, tuyệt sắc khuynh thành, trắng như băng ngọc không tì vết. 

 

Chưa kịp nhìn thêm vài lần, trên người cô gái đã dâng lên từng luồng ánh sáng trắng, một tiếng phượng kêu vang rền khắp đất trời. 

 

Khoảnh khắc sau, cô gái tóc bạc hóa thành một con Băng Phượng màu tím tuyệt mỹ, lượn một vòng giữa không trung rồi lao về phía Lâm Nhất. 

 

Cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc vốn ở trong tay Tiểu Băng Phượng rơi xuống giữa không trung. Lâm Nhất vươn tay chộp lấy, xoay người một cái rồi thuận thế đáp lên lưng Băng Phượng màu tím. 

 

Giữa cơn bão tuyết, Tiểu Băng Phượng chở Lâm Nhất lao đi như bay, Lâm Nhất cũng không ngoảnh đầu. 

 

Đi vậy sao? 

 

Thần thoại giáng lâm, mọi chuyện đã an bài. 

 

Sư tôn cũng sống rồi, Kiếm Tông trong lần đại chiến Hoang Cổ này đại thắng, huyết thù mười tám năm đã được báo. 

 

Thánh mạch của Thiên Huyền Tử gần như bị chặt đứt hết, lại bị chém mất trăm năm tu vi, Huyền Thiên Tông còn có một Thánh Quân chết dưới tay hắn. 

 

Vậy mà sao vẫn thấy trống vắng? Bất chợt Lâm Nhất sực tỉnh - là hắn không nỡ. 

 

Hắn thật sự không nỡ - không nỡ bỏ lại Kiếm Tông, không nỡ bỏ lại những đồng môn bằng hữu... không nỡ bỏ lại những vị tiền bối đã quan tâm che chở hắn hết mực. Còn nhớ trong đại điển khai sơn, hắn từng một kiếm thị uy Kiếm Tông. Khi vừa vượt qua khảo nghiệm ở Thánh Trì, Mộc Huyền Không liền gạt bỏ mọi sự phản đối, để hắn trở thành đệ tử chân truyền chữ Thiên. 

 

Còn nhớ, khi hắn vừa trở về từ Tàn Long Tinh Giới, bị Kim Tuyệt của Thần U thế gia phục kích, Mộc Huyền Không nổi giận chém cả Thánh, tàng kiếm suốt ba trăm năm chỉ để trả thù giúp Lâm Nhất. 

 

Còn Dao Quang... ông ấy không chỉ là sư tôn của hắn, mà còn chính là Kiếm Vô Danh - người sáng lập Lăng Tiêu Kiếm Các. Bí mật này chỉ hai thầy trò họ biết. 

 

Đi vậy sao? Rồi mai danh ẩn tích không bao giờ quay về? 

 

Không biết từ bao giờ, khóe mắt Lâm Nhất đã rơi một giọt lệ. Hắn xòe tay mặc tuyết rơi đầy, lẽ nào cả đời sẽ trốn tránh như thế, chẳng bao giờ trở lại? 

 

Bàn tay hắn nắm chặt cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc, năm ngón siết lại, cả cánh tay run lên bần bật. 

 

Vậy là không quay lại nữa sao? 

 

Sư tôn còn chưa thành Đế, lão cẩu Thiên Huyền Tử còn chưa chết - sao có thể không về! 

 

Tuyệt đối không! 

 

Lâm Nhất bất thần ngoảnh đầu, hướng về phía Dao Quang ở xa, dốc hết sức lực, lớn tiếng hét: "Sư tôn! Người đợi con, đồ nhi nhất định sẽ trở về! Người đợi con, đồ nhi nhất định sẽ tận mắt chứng kiến người thành Đế!!" 

 

"Thiên Huyền Tử! Hôm nay ta, Lâm Nhất, chưa chết - ngày sau ắt trở lại Hoang Cổ Vực lấy mạng chó của ngươi!!" 

eyJpdiI6Imk2aDRxWWpVVklhOW9BeXByYjdWM2c9PSIsInZhbHVlIjoiMFwvWmF2b09hQXA2dm5vUlR0QmdtN3gzNU9HMktOUVJvdWVGTHhcL05RdW5Mck1RM0dxWWZiTUxsZFYxd1lMdVlXIiwibWFjIjoiOTA3ZmFhODcxOWUxNzQyMmY2NTQyZTQyMTA2NTg2NDJmY2YzZjMwNTA5YjEwMThhODJhNmI2NTg3ZTE4M2NlOCJ9
eyJpdiI6IlFXd04xTlQwSkJqbjNxeldVK1pZaVE9PSIsInZhbHVlIjoiQnJrOXlzTDdSYUpDYzY2Y0ZSWm9BQTVnRDUwQnNqQmIrK3Y1UzFNd2FBS2RsTk5MQXhVcndoNmpXZWNDdnZSbFVtXC9STEI4bGxCYU1ZR0didXU1NXFmZjJ4N0lVNmJqY0lseWZmemVYR0k4PSIsIm1hYyI6ImZhZjM4Yjk0MmFjYWMwZDZkOGVmZmFkYTI0MGUzMDM2YjQ3ZWUxN2Q0Y2FkMmMwMjY1NGI5NzIwMjMxYzlhODIifQ==

Tiếng gào xé gan xé ruột của Lâm Nhất vang khắp trời đất, vọng mãi không tan.

Ads
';
Advertisement
x