Thiên Huyền Tử rơi vào thế khó. Còn các thế lực ở phương xa cách hàng vạn dặm, sau phút sững sờ liền sôi sục cả lên.
Kiếm Đế Ngự Thanh Phong!
Đúng là nhân vật trong thần thoại, bậc nhất kiếm đạo Côn Luân đương thời, người được đồn là gần với Kiếm Thần nhất. Ba ngàn năm trước, ông ta đã cùng tám vị còn lại trong Cửu Đế trấn áp động loạn hắc ám.
Rất nhiều người từ nhỏ đã nghe truyền thuyết về Cửu Đế. Trong Cửu Đế, Nam Đế mạnh nhất, nhưng người được ngưỡng mộ nhiều nhất vẫn luôn là Kiếm Đế.
Không chỉ bởi cái danh bậc nhất kiếm đạo, mà còn bởi phong cách lập dị, ngạo nghễ. Trong lòng rất nhiều người, Ngự Thanh Phong là một huyền thoại sống.
Trong tim những kẻ cầm kiếm, địa vị của ông ta thậm chí vượt cả thần linh.
Kỷ nguyên Thần Long, ai ai cũng theo đuổi mộng tưởng, ai ai cũng ôm mộng. Ngự Thanh Phong chính là giấc mơ trong lòng kiếm khách - ai lại không muốn thành bậc cường giả tuyệt thế như vậy?
Một lúc lâu sau, Thiên Huyền Tử rốt cuộc thu lại vầng trăng đen trong tay.
Thần thoại giáng lâm, không đến thì thôi, đã đến thì mọi chuyện đều phải an bài, sóng gió sục sôi đều phải lắng xuống.
Chẳng ai dám đối kháng với nhân vật thần thoại như vậy. Dẫu Thiên Huyền Tử có muôn phần không cam tâm, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn mà nhịn.
"Ngươi không ngu ngốc, ngươi chỉ đơn giản là một kẻ xấu xa. Vừa rồi chính ngươi bảo ta lăn ra đây, phải không?"
Ngự Thanh Phong ngồi khoanh chân, nhìn Thiên Huyền Tử đằng xa, trên mặt thoáng nét bỡn cợt, trong mắt cũng đầy ý trêu đùa.
Sắc mặt Thiên Huyền Tử khẽ biến đổi, hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng Ngự Thanh Phong, khẽ giải thích: "Vãn bối vừa rồi không cố ý mạo phạm, chỉ nhằm vào người của Hoang Cổ Vực thôi, không ngờ Kiếm Đế tiền bối lại đích thân giáng lâm".
"Ồ?"
Ngự Thanh Phong cười: "Ta không phải người của Hoang Cổ Vực ư? Nói cho đúng thì, Hoang Cổ Vực này năm xưa là do ta chinh phạt được".
Thiên Huyền Tử giật bắn mình, ngẩng đầu nhìn, từ nét mặt Ngự Thanh Phong lão ta cảm thấy một dự cảm chẳng lành.
Ngự Thanh Phong nhạt giọng: "Với thân phận của ta, vốn không nên ra tay với ngươi, ngươi cũng chẳng đáng để ta động thủ. Nhưng nếu không ra tay, e rằng thiên hạ sẽ tưởng ai cũng có thể tùy ý sỉ nhục Ngự Thanh Phong này".
"Tại hạ tuyệt đối không cố ý mạo phạm, xin Kiếm Đế tiền bối hạ thủ lưu tình", Thiên Huyền Tử không dám cãi lời, chỉ đành hạ mình.
Ngự Thanh Phong không để tâm, ngước nhìn lão ta, khẽ nói: "Muộn rồi".
Lời vừa dứt, Ngự Thanh Phong vỗ một chưởng cách không. Keng keng keng - trong cơ thể ông ta lập tức bay ra từng kiếm ảnh ngưng tụ như thủy ngân.
Gần như trong chớp mắt, những kiếm ảnh ấy đã xuyên thấu vào thân thể Thiên Huyền Tử.
"Không!"
Mặt Thiên Huyền Tử vặn vẹo, bật lên tiếng gào đau đớn thê lương. Cơn đau này không chỉ là tra tấn thể xác, còn là sự dày vò tận tâm can.
Ngự Thanh Phong đang chặt đứt Thánh mạch của lão ta!
Bịch!
Chỉ mấy nhịp thở, trên cơ thể Thiên Huyền Tử xuất hiện từng lỗ máu. Từ những lỗ máu ấy, kiếm khí tựa thủy ngân lại bay vọt ra.
Phịch một tiếng, lão ta quỳ sụp xuống đất, toàn thân rã rời, tu vi lao dốc không phanh, mặt mày tái nhợt như giấy.
"Ta cắt đứt bảy đạo Thánh mạch của ngươi, hủy sạch trăm năm tu vi. Thiên Huyền Tử, ngươi dám không phục?"
Ngự Thanh Phong mặt không chút biểu cảm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Huyền Tử.
"Vãn bối tạ ơn Kiếm Đế không giết!"
Thiên Huyền Tử nghiến răng, lửa giận bốc lên trong lòng, song vẫn quỳ một gối, cúi đầu chắp tay, mặt mày bình tĩnh.
Bốn phương náo động, ai nấy đều ngỡ ngàng.
Đặc biệt là đám trưởng lão của Huyền Thiên Tông, từng người sợ hãi đến cực điểm. Nếu trăm năm tu vi bị hủy thì coi như phế luôn rồi, lại còn chặt đứt bảy đạo Thánh mạch của Thiên Huyền Tử.
Cắt đứt hẳn đường quay lại tu luyện, thật quá tàn độc!
Song chẳng ai dám hé răng nửa lời, đến cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Ngự Thanh Phong cũng không có.
"Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ".
Đúng lúc ấy, một giọng nói không đúng lúc vang lên. Ở xa, Lâm Nhất đang nằm bẹp cũng gượng đứng dậy, chắp tay cúi người tạ ơn.
Thằng nhóc này!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất