"Huyền Thiên Bảo Giám, nghịch chuyển càn khôn!" 

 

Lão ta xoay cổ tay, thân thể Lâm Nhất bị đảo ngược. Ầm-trong khoảnh khắc ấy, dường như cả trời đất cũng đảo chiều theo. Ba ngàn đạo ánh sáng vốn sắp bùng nở bị ép quay ngược vào. 

 

"Quả nhiên..." 

 

Thiên Huyền Tử khẽ nói: "Ngươi còn chưa được nó thừa nhận. Ở cảnh giới Long Mạch đã phô ra món đồ như thế... chẳng phải tự tìm đường chết sao? Sư đồ tình thâm, nhưng không hiểu đời". 

 

Thiên Huyền Tử khẽ lắc đầu, tay trái quấn quanh Ngũ Đại Thiên Luân. 

 

Khoảnh khắc tiếp theo, mây trời cuộn xoáy, năm vì sao khổng lồ treo lơ lửng trên vòm trời, từng luồng dao động đáng sợ lan rộng, khiến người ta sinh lòng sợ hãi. 

 

"Không..." 

 

Giữa biển đào hoa vô tận, Dao Quang nhìn thấy cảnh ấy, sắc mặt đại biến. Ông ấy muốn ra tay, nhưng vừa bước hai bước đã loạng choạng ngã xuống, lại phun thêm một ngụm máu, văng đỏ trên cánh đào. 

 

Đáng chết! 

 

Sắc mặt Lâm Nhất cũng đại biến, giãy dụa hết sức mà vẫn không thoát nổi. Thánh ấn Thương Khung nơi cơ thể hắn đang dần dần ảm đạm, đó là ấn ký mà hắn dùng để thúc động Thánh Y Thương Khung. Nhưng thời gian duy trì của ấn này ngắn hơn hắn tưởng quá nhiều. Sau khi tung ra một đòn ở trạng thái đỉnh cao để chém chết lão tổ Thần U, ấn đã bắt đầu trở nên bất ổn. 

 

"Ý chí đúng là kiên định". 

 

Thiên Huyền Tử đủng đỉnh nói. Tay phải lão ta nắm quyền của Lâm Nhất mà siết chặt dần, cả hư không vặn vẹo, thân thể Lâm Nhất treo giữa không trung đau đớn như bị xé toạc. Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay trái lão ta, một xoáy đen không ngừng xoay chuyển, năm vì sao ngàn trượng trên bầu trời càng lúc càng đáng sợ. 

 

Dù là người quan sát trận chiến ở ngoài xa vạn dặm cũng nhìn mà dựng tóc gáy, sống lưng lạnh buốt. 

 

Thiên Huyền Tử thật quá đáng sợ! 

 

Lão ta quá bình tĩnh, rõ ràng đã lật ngược cục diện. Lão ta đã quyết tung ra một đòn tấn công mạnh nhất với Lâm Nhất, đảm bảo dù có khoác Thánh Y cũng phải chết ngay. 

 

"Thiên Huyền Tử, hôm nay nếu Lâm Nhất này không chết, có ngày ta tất giết ngươi!!" 

 

Lâm Nhất mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn Thiên Huyền Tử, từng chữ nghiến răng nghiến lợi mà nói ra. 

 

"Ồ". 

 

Thiên Huyền Tử nhạt giọng: "Đáng tiếc ngươi không có cơ hội đó. Bổn thánh chưa từng khinh địch. Kiếm Kinh Thiên của mười tám năm trước, ta đã không cho hắn cơ hội trưởng thành. Mười tám năm sau ngươi cũng vậy. Chỉ là... giết ngươi, đúng là phiền hơn ta tưởng". 

 

"Thiên Khung Kiếm Ý, thần cốt Thanh Long, ô Thương Long Nhật Nguyệt, Thánh Y Thương Khung... ta rất tò mò ngươi còn thủ đoạn gì nữa?" 

 

Ầm! 

 

Xoáy đen trong tay lão ta rốt cuộc cũng ngưng tụ xong, cô đọng thành một thứ màu đen như mực - một vầng trăng ma quái đen kịt. Thứ này tựa như hố đen có thể nuốt chửng vạn vật, âm u quỷ dị, không thể tưởng tượng một khi bạo phát thì uy lực sẽ đến mức nào. 

 

"Hôm nay chẳng ai cứu nổi ngươi. Bổn Thánh ban cho ngươi cái chết!" 

 

Thiên Huyền Tử quát khẽ một tiếng, tay trái đẩy thẳng ra. 

 

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, sắc mặt lão ta biến đổi. Lão ta phát hiện tay trái mình không cử động nổi nữa. Dù dốc sức thế nào cũng có một trường lực vô hình trói chặt, khiến lão ta không thể nhích lấy nửa phân. 

 

Lâm Nhất rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng chiêu tất sát này lại không làm hắn bị thương chút nào. 

 

Sao có thể? 

 

Sắc mặt Thiên Huyền Tử biến đổi liên tục. Vút - trời đất đang đảo ngược bỗng khôi phục, Lâm Nhất thoát khỏi tay lão ta, bay vút ra ngoài. 

 

"Ai! Ai giở trò quỷ thần đó, cút ra đây cho bổn Thánh!" 

 

Thiên Huyền Tử giận dữ gầm lên, thắng lợi đến nơi rồi lại bị kẻ khác phá hỏng, thử hỏi tâm trạng lão ta lúc này khó chịu đến mức nào. 

 

Thánh uy cuồn cuộn, lão ta giận dữ nhìn quanh. Nhưng chưa kịp dò xét thì một giọng nói đã đáp lại. 

 

"Ta là Ngự Thanh Phong". 

 

Giọng nói đó đường hoàng, chẳng đem theo danh hiệu dài dòng, chỉ ba chữ đơn giản nhưng như có ma lực khiến kẻ khác không thể nghi ngờ, không thể làm ngơ. 

 

Nghe tiếng nhìn lại, bên cạnh Dao Quang có một người ngồi xếp bằng. Người ấy vừa xuất hiện, đào hoa không còn bay ra khỏi thân thể Dao Quang nữa, sắc mặt trắng bệch của Dao Quang cũng dần dần khôi phục. 

 

Ngọn lửa sinh mệnh vốn đã chớp tắt giờ như bị thời gian phong tỏa, không có sức mạnh nào dập tắt được. 

 

Vút! 

 

Người kia ngẩng lên mỉm cười, ánh mắt hai người giao nhau, sắc mặt Thiên Huyền Tử lập tức cứng đờ. 

 

Người đó chính là đệ nhất kiếm đạo đương thời - Kiếm Đế Ngự Thanh Phong! 

 

Một lần phong quang, danh lưu muôn thuở. Đúng là hàng thật giá thật. 

 

Thiên Huyền Tử như rơi vào hầm băng, như đứng trên bờ vực. Đồng tử trợn trừng, khí thế hống hách ban nãy tan biến sạch. 

eyJpdiI6IjRWUGxRXC9JTUYzN0R3T1ZicTdmU09nPT0iLCJ2YWx1ZSI6InQ5Z3JXZEl5UkdLbUdcL0VzdnJLYzI2UXBDV1wvZ1NlUWRWdnQrSHFHWlRkXC9NXC9JWFhqc0o2UjNTZFZuVzZNT2dCIiwibWFjIjoiOTVkNzVkMzFjNjAyYzhmM2VhYWZiY2ZlNDhhMjFkYWNkZDBjYzM2MzA5YTYwM2VjZjE4OTllMjIzMzMxMDM5YyJ9
eyJpdiI6IjQ0bHpCZVRPN213R1FqNkFWaTM2Q3c9PSIsInZhbHVlIjoieGJQb2ZtYUxNWVh2dzQxZ0I4TXR1d3cwXC9JVG5JRWREMzN5Rkp3MytVSmEwNkJPOUVrQzVlcVwvdUNJbHFcL2lNZDg5XC82b205QTcyUU9YYVFNTlUzbjA1dDljb1BsWVwvM1hMY1h6TXVseVhWQmZrXC8wTStXak9jYWRTelJaMnVlVHpuUlo1dWFcLzNtem5yMEs3ZWZ1UGgraFVXcFlZK0hVQkhFNjVhZGZYMVNuTXRLc3N1XC9BcmoxOGpnTldmUjlSY0hnb0U4eWxBR0UyVFdnd2tQajhrT1VLa0t3TFZvQTlGRTZJa2lueFpaQXpcL3JkYTNLUHlBQkdPbDFDbTRKVmpEMUM4WWRwTzVnbVwvWFo2MkFVaHFQMzJybWxMZlVpTkduTGFuVitSbzdMMXROS3Vkb0p1ZEx2Rno3VmRJcUg1UUlxWk1XZ0V3ZWQ4WUVrNThkdkc2S0FRWkdNVUczMG5HQ1J2SzUwNnBkYVZCbz0iLCJtYWMiOiJiNDU3OGMzYjJhOWY1MzJiNzNhMDU1YjdkMjZhMjk1MjA5YTQ2OTg4OTE4N2QxMjRhODcxN2M4ZWYwZWZlMTRjIn0=

Vầng trăng đen trong tay, không biết đặt đâu cho phải.

Ads
';
Advertisement
x