Bạch Đế vừa uống rượu, vừa nhìn Lâm Nhất rời đi.
“Không đuổi kịp được.”
Sắc mặt Hắc Đế lạnh lùng, nói: “Con Băng Phượng kia không chỉ nhanh, mà còn che giấu toàn bộ khí tức trên đường đi, e rằng sở hữu huyết mạch Thần Hoàng thượng cổ.”
“Tại sao không thể thật sự là Thần Hoàng thượng cổ chứ?”
Viêm Đế đột nhiên mở miệng nói.
Vẻ mặt những người khác lập tức thay đổi, đều đổ dồn ánh mắt về phía Viêm Đế, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khác lạ.
Viêm Đế cười nói: “Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Trần Tử Long không tiếp tục dây dưa chuyện này, nhìn về bức tranh trong tay Viêm Đế, nói: “Bức Thần Nguyệt Đồ này xử lý thế nào?”
“Trả lại cho ông ta chứ sao, còn có thể thế nào nữa, chẳng lẽ thật sự tham lấy? Tên này keo kiệt lắm, với những bảo vật mình sưu tầm, đến chạm tay còn không muốn cho người ta chạm vào. Nếu thật sự lấy đi, chắc chắn ông ta sẽ giành lại.” Viêm Đế bĩu môi nói.
“Đi thôi, bọn ta phải về trước.”
Hắc Đế và Bạch Đế nói với mấy người, hóa thành ánh sáng rời đi trước.
Viêm Đế theo sát sau, cầm Thần Nguyệt Đồ biến mất tại chỗ.
“Ngươi theo ta về đi, vết thương của ngươi cũng không phải là không có cách.” Trần Tử Long nhìn Thiên Huyền Tử nói.
Thiên Huyền Tử lắc đầu, cười khổ nói: “Chuyện nhỏ cũng không làm được, sao còn mặt mũi quay về.”
“Vết thương của ngươi?”
Trần Tử Long nhíu mày nói.
“Ta tự nghĩ cách, kiếm này của Ngự Thanh Phong, với ta chưa chắc là chuyện xấu. Những năm nay ta quá thuận lợi, coi thường Kiếm Tông, cũng coi thường Dao Quang. Dao Quang chẳng phải còn muốn thành Đế sao? Thằng nhóc đó chẳng phải còn nói sẽ quay lại sao? Ta cứ đợi là được!”
Thiên Huyền Tử vừa nói vừa chắp tay hành lễ rồi quay người rời đi.
Bóng dáng trong gió tuyết, trông đơn độc hiu quạnh, có phần thê lương.
Vù vù vù!
Có con mèo trắng, từ xa bước đến, đến lúc này Thiên Huyền Tử mới lộ ra nụ cười, rồi cúi người bế con mèo trắng vào lòng.
Một người một mèo, lặng lẽ rời đi.
Trần Tử Long nhìn bóng lưng của Thiên Huyền Tử, thầm nói trong lòng, tên này cũng có chút khí phách.
Có điều, sau trận chiến này, e rằng Huyền Thiên Tông phải ẩn nấp trong thời gian dài, trận chiến này tổn thất quá lớn, không chỉ mất đi Thánh Quân. Còn có cả uy danh mà Huyền Thiên Tông tích lũy bao năm, đều bị hủy hoại trong chốc lát, trong vòng ba năm e là khó mà vực dậy.
…
…
Con sông cuồn cuộn như cự long lăn lộn, tuôn trào từ vùng núi hoang cổ xưa, phát ra những tiếng ầm ầm vang dội trên mặt đất.
Lòng sông rộng đến hơn mười nghìn mét, cho dù là cường giả cảnh giới Long Mạch, đứng bên dòng nước cũng sẽ cảm thấy sự nhỏ bé của bản thân.
Trong nước sông thỉnh thoảng có những yêu thú khổng lồ nhảy vọt lên, chỉ trong chớp mắt, con sông dấy lên những đợt sóng dữ không thể tưởng tượng.
Đây là con sông cổ xưa nhất trong Hoang Cổ Vực, gọi là Hoang Hà!
Bên bờ Hoang Hà có thung lũng hẻo lánh yên tĩnh, nơi này cách chiến trường Hoang Cổ lúc nãy Ngự Thanh Phong ra tay, khoảng bảy trăm vạn dặm.
Lúc này, bên bờ Hoang Hà, Tiểu Băng Phượng hóa thành dáng vẻ bé gái đáp xuống.
Vù!
Vừa chạm đất, Lâm Nhất quỳ gối xuống đất, phun ra ngụm máu.
Thương Khung Thánh Y trên người hắn đã sớm được phong ấn vào trong cơ thể, vết thương toàn thân thê thảm không nỡ nhìn.
Tiểu Băng Phượng tiến lên kiểm tra cổ tay Lâm Nhất, trầm ngâm nói: “Bốn Long Mạch của ngươi đều bị thương quá nặng, dù có thần cốt Thanh Long, e là trong thời gian ngắn cũng khó mà hồi phục, ngươi thử xem sao.”
Lâm Nhất gật đầu, ngồi xếp bằng, thúc giục Thanh Long Phá Thiên Quyết.
Thần cốt Thanh Long lập tức phát sáng, thế nhưng khi những tia sáng đó rơi lên Long Mạch, phần lớn không thể thẩm thấu vào trong.
Khi hắn cố thử thúc giục Long Nguyên, hự, lập tức đau đến mức tỉnh táo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất