Lâm Nhất mở mắt ra, khóe miệng co giật mấy cái. 

 

Hồi lâu sau, Lâm Nhất mới cười khổ nói: “Trong vòng nửa năm, e là ta không thể hồi phục tu vi như trước... Nhưng mà chưa chết, coi như cũng là chuyện tốt.” 

 

Tiểu Băng Phượng gật đầu, nói: “Tiếp theo ngươi định làm gì?” 

 

Lâm Nhất trầm ngâm, lật tay lấy ra lệnh bài cổ xưa màu xanh, ánh mắt chăm chú nhìn vào chữ Phong ở mặt sau lệnh bài. 

 

“Đây là gì vậy?” Tiểu Băng Phượng tò mò nói: “Hình như nhìn hơi quen.” 

 

“Đây là Phong Thần Lệnh, bây giờ ta đã là Chủ Thương Long rồi.” 

 

Lâm Nhất kể đại khái chuyện xảy ra trong thánh điện Thanh Long cho Tiểu Băng Phượng nghe. 

 

“Thì ra là vậy.” 

 

Tiểu Băng Phượng thản nhiên nói: “Phong Thần Lệnh phải dung hợp với Lôi Thần Lệnh mới có thể trở thành Thương Thần Lệnh thực sự, nên ngươi phải đến Tà Hải Thiên Vực, tìm Lâm Lang Các rồi lấy thân phận Chủ Thương Long tiếp nhận thế lực và truyền thừa mà dòng dõi Thương Long để lại?” 

 

Lâm Nhất gật đầu, khẽ nheo mắt, nói: “Chuyện này cũng chỉ có thể đi từng bước để xem. Mười vạn năm đã trôi qua, chỉ dựa vào tấm Phong Thần Lệnh, dòng dõi Thương Long cũng chưa chắc đã tin ta. Biết đâu được... Hừ hừ.” 

 

Tiểu Băng Phượng nói: “Ngươi cũng không ngây thơ đến thế.” 

 

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn nàng ta, thở dài nói: “Mười vạn năm quá dài, chỉ với tấm lệnh bài, sao có thể dễ dàng khiến người khác tin phục. Nhưng dù sao cũng phải thử, thế lực của Thiên Huyền Tử quá lớn, chỉ dựa vào một mình ta, e là rất khó để đối phó với ông ta.” 

 

Giờ hắn đã hiểu, trước đó Thiên Huyền Tử nói với Dao Quang rằng, người mà ông ấy đợi sẽ không đến. 

 

Người đó chắc chắn là Ngự Thanh Phong! 

 

Nhưng cuối cùng Ngự Thanh Phong vẫn đến, chỉ là đến muộn hơn rất nhiều, chứng tỏ sau lưng Thiên Huyền Tử có thế lực có thể ngăn cản Kiếm Đế. 

 

Nghĩ đến đây, Lâm Nhất cảm thấy chắc chắn phải đi đến Lâm Lang Các. 

 

“Huống hồ...” 

 

Lâm Nhất nắm chặt Phong Thần Lệnh, khẽ thở dài. 

 

“Huống hồ gì?” 

 

“Huống hồ, chuyện này ta đã đồng ý với Giang đại ca rồi, cho dù kết quả thế nào cũng phải đi.” Lâm Nhất nắm chặt Phong Thần Lệnh, ánh mắt kiên định nói. 

 

Giang Linh đại ca đã đợi mười vạn năm, mới giao Phong Thần Lệnh ra, Lâm Nhất không có lý do gì để phụ lòng ông ta. 

 

Cho dù chuyến đi này hiểm nguy trùng trùng, cũng không có lý do gì để không đi. 

 

“Chuyện ở Hoang Cổ, chẳng bao lâu nữa sẽ chấn động toàn bộ Côn Luân, đến lúc đó việc ngươi sở hữu Thương Khung Thánh Y, sẽ khiến ngươi gặp rất nhiều tai họa, ngươi định giải quyết thế nào?” Tiểu Băng Phượng trầm ngâm nói. 

 

Lâm Nhất thu Phong Thần Lệnh, nói: “Chuyện này ta đã nghĩ kỹ rồi, trước tiên tu luyện Quy Thần Biến đã. Với tu vi cảnh giới Long Mạch hiện giờ, đã đủ để tu luyện Quy Thần Biến, đến lúc đó thuật biến hóa của ta, cho dù là thánh nhân cũng nhìn không ra sơ hở.” 

 

Tiểu Băng Phượng như có điều suy nghĩ, Quy Thần Biến, cái này thì nàng ta thật sự chưa nghĩ đến. 

 

“Chỗ này an toàn chứ?” 

 

Lâm Nhất bỗng nhiên hỏi. 

 

Tiểu Băng Phượng trầm ngâm nói: “Trong vòng mười ngày, chắc sẽ không có ai tìm được, dọc đường ta đã xóa hết khí tức.” 

 

“Tiểu Tặc Miêu đâu?” 

 

Lâm Nhất nói. 

 

“Yên tâm, nó chắc chắn sẽ tìm được đến đây.” Tiểu Băng Phượng rất tự tin về điều này. 

 

Lâm Nhất thấy vậy không hỏi thêm nữa, lấy túi gấm từ trong túi trữ vật ra. 

 

“Cái gì đây?” 

 

“Túi gấm sư tôn để cho ta, bên trong có gì ta cũng không biết, cũng không cho ta mở. Chỉ nói đến lúc cần mở thì mới được mở, bây giờ chắc là có thể mở được rồi...” Lâm Nhất nhìn túi gấm, thì thầm nói. 

 

Hắn cũng rất tò mò trong túi gấm chứa thứ gì.

Lâm Nhất trầm ngâm trong chốc lát, Tiểu Băng Phượng nhìn chằm chằm túi gấm đang được mở ra, lấy đồ vật bên trong ra. 

 

Bên trong có khối đá pha lê to bằng nắm tay, ngoài ra còn có miếng ngọc giản. 

 

Lâm Nhất nhìn qua viên đá, dung hợp luồng kiếm ý vào bên trong, ong, đá pha lê phát ra ánh sáng mãnh liệt, ngay sau đó có ánh sáng ngưng tụ thành bóng người. 

 

Bóng người phát ra ánh sáng trắng hơi nhấp nháy, chính là thân ảnh của Dao Quang Kiếm Thánh. 

 

Trong lòng Lâm Nhất vui mừng, nói: “Sư tôn!” 

 

Dao Quang như không nhận thấy hắn, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Khi con mở túi gấm này, vậy tức là con chưa chết trong chiến trường Hoang Cổ, bây giờ chắc cũng đã rời đi rồi. Hiện giờ người mà con nhìn thấy chỉ là đoạn tàn ảnh thôi, ta biết con có rất nhiều nghi vấn, trước tiên hãy nghe ta nói.” 

 

Tàn ảnh? 

 

Lâm Nhất hoàn hồn, đây hẳn là đoạn hình ảnh mà sư tôn đã dùng đá pha lê lưu lại từ trước. 

 

Sư tôn sớm đã biết ta sẽ gặp nguy hiểm ở chiến trường Hoang Cổ? 

eyJpdiI6IlYzMWQwOWxUVVlWdUtMdGViMGFXR3c9PSIsInZhbHVlIjoibE1zM3pNRDB0VklBVzdKNys3czgwRmVPSTUzXC9XRkdwSnZQSHhQODV3SVwvZFdwOEY2VGNhTmZsd3NyczMrRk8xIiwibWFjIjoiNGY5ODg5Y2VmMDg5ZThlZThlNThmMmRjZGQ5YWIwNjFlZmM3MGZjYzEyZjNhMWZiZmNiYmY3NTFkYzU4OGUxOSJ9
eyJpdiI6ImVYTFMxZVloYlVsbWNXMUpoV0hSakE9PSIsInZhbHVlIjoiWUIyMW5mRDRuYUVtdkZ5MGFBQ1FkcTRSQm5TOXNxdzE4T0JFck8wXC9aS0ZRV05iQmdNdTBuS3pOK0NZbnFEQU9nb3FQaDROUUUzaFhcL1BpbWsxYVR3bmtLZW5mb0d6ZFNWTzBcL2lrXC9WZ290SGR1Z1IzUGdXRFwvVlMzK0plalowZjhqU1JITjVSck10ZE01U0F2MWtiTTROdHRvZjlFaEoyZEJxNW5lanlON1EzWmtOVkFxZVY0dmhxMU5zWnVVam80YkR0XC9hWVV3NzNXcldEK05YbDZhTFg2TG1yQVVuT3NkdUN2R0tHRGtUYnE5K3VKcjNPT1dFSHBjNUNKbzZZUTNSck44cVVQakZMQWpFXC9LWk5pU0RVVHAyQlVxMENUZTBocTdvZm9qejJKSnI0VFFEZzJRQlo3SzlOTXRKUldWR3c5WnZTak83ZDVkZWRDbUZKcnVFVE9YUjlCXC9Yek5aRFZJY1dzZk9nbWtpdXRvbG9zSlpMa0JzcVhPRzRvZUdaVElma0k2U3ZwUmorbVMxbUhzanViY2F4SGFZbkZBdjlzckhVRkhhVDhnNXNYQTZrZVJlMHBZQUFyTHVraTVMek01UjNyWkt1a2c2cE5VaTVSMkgxR2lKaFN3dVlaMGV3MmRWbjBBMHMraWllRWRLTHFOd1VjTnpQMmIrNWNneFdBTGdRaklEWWU0dUt4YTliaVpYcTkxOFZkVkNUMnY5OXFSM3g0MlwvZFF1bVI1U01neVd2aWpvaGtyRHpXbFwvcTQ2dkZEb1NwZ3dMRU5MNTQxQU1ab3FHc3pXVTVcL2dheVUxRFRlaVo1YzdITWZYUHFYdmxsSDAyRnRxUnZ1YW82Kzl2U3R1b2VhRWRYZVY3eUxWanNpMFVhZjBBRlJmd3pkXC9WYlBRclBBeWRzWHV0cmNHMVZzVU13NUpVVnZkdnFVWm5aaU03Wkh0WUFFbWxZR1d3QStPS0NKTThkbGZUXC9WUUdGWUVUaGE0SkZSZ1FHTzd1M3ZxZDdHUmVBb1h3VyIsIm1hYyI6IjZjNDI0ZmU3ODlkMjUyYTg3ZDZlZDc3OGY5NDU4N2IzZDU1MGU1YjlhMDdiNTljYjNmYWM1N2MzMjczNmE0OTYifQ==

“Sư tôn, sư tôn chưa chết.”

Ads
';
Advertisement
x