Hai người cười đùa là thế, nhưng thiên phú của Lâm Nhất dù sao cũng rất tốt, hắn nhanh chóng luyện thuần thục khúc phổ, chẳng bao lâu đã từ vụng về hóa thành thành thạo, dần dần nắm được tinh túy của khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm.
Đêm dần khuya, sâu trong sơn cốc, giữa trăm hoa đua nở.
Lâm Nhất một mình ngồi gảy đàn luyện tập, nhưng khi hai tay Lâm Nhất đàn, ánh trăng rơi trên người hắn dường như cũng sống dậy.
Đầu ngón tay và dây đàn run lên, nốt nhạc xuất hiện, cách đó không xa, Tiểu Băng Phượng lặng lẽ quan sát, trong lòng khẽ run.
Tên khốn này đúng là kỳ tài!
Chỉ thấy Lâm Nhất nhanh chóng đắm chìm trong đó, hai mắt nhắm lại, trong hồn cung, Kim Ô Thánh Văn và Ngân Hoàng Thánh Văn cùng cộng hưởng với đàn Phong Lôi.
Ngón tay lướt qua, đàn Phong Lôi như được ban cho sinh mệnh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ khác thường.
Dưới ánh trăng, kiếm khách áo xanh ấy bình thản an nhiên, không hề có chút sa sút tinh thần hay đau đớn nào sau khi long mạch bị hủy.
Những lo lắng trước kia của Tiểu Băng Phượng đều tan biến vào thời khắc này, nàng ta cũng bất giác đắm chìm trong đó, khóe môi lộ ra nụ cười.
Nàng ta từng rất sợ, rất sợ rằng thiếu niên này rõ ràng đã đứng ở đỉnh cao như vậy, sau cú ngã đau này sẽ không thể đứng dậy nữa.
Nhưng giờ xem ra, là nàng ta đã lo lắng thừa.
Cứ thế, Lâm Nhất gảy đàn suốt một đêm, chìm trong đó, không chút mệt mỏi, như thể bị cuốn đi.
Đến cuối cùng, Thần Tiêu Kiếm Ý hoàn toàn hòa vào dây đàn, trời đất cộng hưởng. Gió sấm cùng động, sắc trời se lạnh, hắn nhớ đến những cuộc gặp gỡ nơi chiến trường Hoang Cổ, dị tượng ra đời, tuyết lại bắt đầu rơi không ngừng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhất mở mắt ra, hắn cảm thấy trong mình có điều gì đó thay đổi.
Về đạo Âm Luật, hắn có rất nhiều cảm ngộ, trong mắt Lâm Nhất ánh lên nụ cười rạng rỡ, cảm thấy mình sắp có thể đột phá và lĩnh ngộ được âm Thánh Hiền.
“Lại có tuyết rơi à?”
Lâm Nhất đưa tay đón bông tuyết, nhìn Tiểu Băng Phượng đang nằm giữa tuyết, hắn bước tới thấy khuôn mặt nàng ta đỏ ửng.
Không khỏi hơi đau lòng, hắn lấy từ vòng tay trữ vật ra một tấm chăn lông tím.
Khi định đắp lên cho đối phương, Tiểu Băng Phượng bỗng mở mắt, nàng ta ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, Lâm Nhất giật mình, rụt tay lại, ngượng ngùng nói: “Ta thấy ngươi ngủ say, sợ ngươi lạnh.”
Tiểu Băng Phượng bật cười: “Ngươi ngốc à, ngươi từng thấy Băng Phượng nào chết cóng chưa?”
Lâm Nhất lập tức lúng túng.
“Ha ha ha, tên khốn này, ngươi làm bổn Đế cười chết mất! Bổn Đế nằm trong tuyết rơi nhiều thế này mới thấy dễ chịu biết bao!” Tiểu Băng Phượng cười vui vẻ, rồi bật dậy giật lấy tấm chăn, khoác lên mình.
“Ngươi làm gì thế? Ngươi chẳng phải không lạnh sao...”
“Hừ!” Tiểu Băng Phượng đỏ mặt, cố chấp nói: “Bổn Đế muốn mỗi khi ngươi nhìn thấy tấm áo choàng này, ngươi sẽ nhớ tới sự ngu xuẩn của mình!”
“Đây là chăn.”
“Áo choàng!”
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã chín ngày trôi qua.
Trong thời gian đó, Tiểu Băng Phượng dạy cho Lâm Nhất đủ loại khúc phổ, có Phượng Vũ Cửu Thiên, Ngân Khung Phi Tinh, Cửu Phong, Nhật Nguyệt... Ngoài ra, mỗi ngày nàng ta đều đốc thúc hắn tu luyện khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm, rèn luyện hồn lực và bồi dưỡng cảm thụ âm nhạc.
Khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm là nền tảng, giống như kiếm quyết trong tu luyện kiếm pháp, còn các khúc phổ khác thì là thuật giết kẻ địch.
“Bổn Đế đã dạy cho ngươi hầu hết các khúc phổ mình nắm giữ, những khúc phổ còn lại, ngươi có thể tùy ý đàn. Đặc biệt là khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm, nếu ngươi kiên trì luyện tập, sau này sẽ có được rất nhiều thu hoạch bất ngờ.”
Tiểu Băng Phượng nói xong, lại dặn dò: “Nhớ lấy, Long Hoàng Khúc tuyệt đối không được tùy tiện đàn, một khi khúc ấy vang lên, kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế sẽ cộng hưởng. Nếu là trước kia dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng với trạng thái hiện tại của ngươi, một khi vận chuyển kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế, vết thương long mạch sẽ càng nghiêm trọng thêm.”
Lâm Nhất gật đầu: “Nhớ rồi, nhưng mà ngươi biết nhiều khúc thật đấy.”
“Đương nhiên.”
Tiểu Băng Phượng đắc ý nói.
“Vậy có khúc nào tên là Phượng Cầu Hoàng không.” Lâm Nhất bỗng hỏi.
“Tên khốn nhà ngươi định làm gì hả?” Tiểu Băng Phượng đỏ mặt, cảnh giác nói.
“Có thật sao?”
Lâm Nhất cười nói: “Nếu thật sự có Phượng Cầu Hoàng, thì rốt cuộc Phượng đó là nam hay nữ vậy... Ta mãi vẫn chẳng hiểu nổi.”
Tiểu Băng Phượng lập tức tức giận: “Đồ đần nhà ngươi.”
Nói rồi, nàng ta lại búng tay, dạo gần đây Lâm Nhất bị Tiểu Băng Phượng đánh không ít lần.
Sau khi trở về từ đỉnh Vạn Ma, thực lực của nha đầu này đã mơ hồ vượt qua Lâm Nhất, khiến hắn chẳng thể dạy dỗ lại như trước.
Cuối cùng, Tiểu Băng Phượng cũng giải thích cho Lâm Nhất hiểu.
Phượng Hoàng là thần thú hỗn độn được sinh ra từ trong hỗn độn, rồi sau đó nó dùng chính máu của mình tạo ra Phượng và Hoàng, máu Phượng thành Phượng, máu Hoàng thành Hoàng, đều là thần huyết, đều là thần thú.
Phượng và Hoàng đều thuộc thần tộc Phượng Hoàng, nhưng Phượng Hoàng chân chính thì trong thiên hạ chỉ có một con, bất tử bất diệt, vạn cổ trường tồn. Phượng có nam có nữ, Hoàng cũng có nam có nữ, không hề có danh xưng cố định cho giới tính nào.
“Thì ra là như vậy, vậy... Phượng Cầu Hoàng không thể dạy sao?” Lâm Nhất vừa xoa cằm vừa hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất