Hắn nhìn thấy Tiểu Băng Phượng vốn đã xinh đẹp, đang tắm mình trong ánh trăng giữa trăm hoa, như khoác lên một tầng thánh quang, lặng lẽ thổi tiêu Tử Ngọc Thần Trúc. 

 

Vút! 

 

Lâm Nhất không quấy rầy đối phương, hắn lặng lẽ thôi động con mắt Thần Long, hai mắt trái phải, nhật nguyệt chia ra tỏa sáng. Mở mắt ra, hắn tựa như nhìn thấy từng nốt nhạc đang nhảy múa, thấy chúng hòa cùng tiết tấu của đất trời, như những tinh linh dưới ánh trăng đang nhảy múa. 

 

Đẹp quá! 

 

Lâm Nhất bất giác thốt lên, chẳng rõ đang cảm thán khúc nhạc đẹp hay người đẹp. 

 

Hắn dứt khoát ngồi xuống đất, nhắm mắt để tâm cảnh hoàn toàn trống rỗng. Trong khoảnh khắc nhắm mắt ấy, hắn như cảm nhận được ánh trăng hóa thành dòng suối ấm áp, nước suối chứa tinh hoa đất trời, hắn đang tắm ánh trăng, tẩy rửa thân thể. 

 

Ánh trăng thấm vào, sâu trong hồn cung ở đầu của Lâm Nhất, một thánh văn màu vàng đang tỏa sáng rực rỡ. 

 

Đó chính là Kim Ô Thánh Văn, thánh văn bản mệnh mà Lâm Nhất ngưng tụ được khi trở thành Thánh Huyền Sư, thánh văn tỏa sáng rực rỡ, thần thánh có linh, đang dần lột xác dưới sự nuôi dưỡng của ánh trăng. 

 

Tiếng tiêu vẫn vang, Lâm Nhất dần rơi vào trạng thái quên mình, để mặc ánh trăng và nốt nhạc thấm vào đầu. 

 

Trong tâm cảnh hư vô ấy, người ta cảm thấy một sự thả lỏng chưa từng có, gió trăng nhân gian đều như bụi trần, mọi phiền não đều tan biến. 

 

Không biết từ khi nào, khúc nhạc đã dứt. 

 

Trong hồn cung của Lâm Nhất, xuất hiện thêm một thánh văn mới, đó là một thánh văn màu bạc, tỏa ra ánh trăng, tên là Ngân Hoàng. 

 

Lâm Nhất chấn động trong lòng, hắn biết cấp bậc của Thánh Huyền Sư được quyết định bởi số lượng thánh văn trong hồn cung. 

 

Chỉ trong chốc lát, mình đã trở thành Thánh Huyền Sư nhị phẩm rồi ư? 

 

Hơn nữa, thánh văn đó dường như còn có mối liên hệ nào đó với thần văn bản mệnh của Tiểu Băng Phượng, một khúc nhạc của Tiểu Băng Phượng lại cho hắn lợi ích lớn đến vậy. 

 

Lâm Nhất mở mắt, nhìn về phía Tiểu Băng Phượng, nói: “Đại đế, khúc nhạc này tên là gì?” 

 

“Khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm.” Tiểu Băng Phượng đáp. 

 

“Ta cảm thấy khi ngươi thổi khúc ấy, tâm cảnh của ta dần thay đổi, hồn lực cũng trở nên mạnh hơn.” Lâm Nhất nghiêm túc nói, hồn lực quyết định cảnh giới của Huyền Sư, ở một mức nào đó cũng quyết định uy lực của khúc đàn. 

 

Bản thân sóng âm chính là một loại công kích tinh thần đặc biệt, có quan hệ mật thiết với hồn lực. 

 

“Tốt.” 

 

Tiểu Băng Phượng mỉm cười, cũng không nói hắn biết, khúc ấy vốn chuẩn bị cho hắn. 

 

Khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm là khúc nhạc của thần tộc Phượng Hoàng, dùng để rèn luyện hồn lực, tẩy rửa tâm cảnh, nàng ta thổi khúc này, chính là cố ý dẫn dắt Lâm Nhất. 

 

“Vậy thì bắt đầu học từ căn bản, luyện khúc phổ đi, ta dùng đàn Phong Lôi đàn cho ngươi nghe.” 

 

Chốc lát sau, dưới ánh trăng cong cong, Tiểu Băng Phượng ngồi ngay ngắn trước đàn Phong Lôi, dáng vẻ tao nhã, cao quý, vừa đàn vừa giảng giải. 

 

Nhưng quá trình lại không suôn sẻ, Tiểu Băng Phượng đập tay lên dây đàn, tức giận nói: “Ta hỏi ngươi, đây là lần thứ mấy ngươi thất thần rồi?” 

 

Hôm nay thật lạ, tên khốn này không nghe khúc phổ, không nhìn dây đàn, chỉ chăm chăm nhìn mặt bổn Đế. 

 

Lâm Nhất cười, vội vàng giải thích: “Ánh trăng đêm nay đẹp quá.” 

 

Tiểu Băng Phượng ngẩng đầu nhìn thử, nói: “Chỉ là một vầng trăng khuyết mà thôi.” 

 

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lại, trăng cong cong, ánh trăng dịu dàng, nói: “Vẫn đẹp lắm, như đôi mắt ngươi vậy.” 

 

Hai người ngẩng đầu nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau, Tiểu Băng Phượng búng ngón tay. 

 

“A!” 

 

Lâm Nhất ôm lấy ngực, đau đớn kêu lên, đau quá. 

 

Một chiêu này của Tiểu Băng Phượng chẳng chút nương tay, xuyên thẳng vào, làm tổn thương long mạch của Lâm Nhất. 

 

“Tên khốn nhà ngươi, đang nghĩ gì hả!” Tiểu Băng Phượng tức giận nói. 

 

Lâm Nhất ngã xuống bãi cỏ, bật cười: “Nha đầu nhà ngươi, đang nghĩ gì hả?” 

 

“Không được gọi ta là nha đầu, bổn Đế đã mười vạn tuổi rồi.” 

 

“Đó là bị phong ấn mười vạn năm.” 

eyJpdiI6InZQekZERlZ3Zm51V3JyaytBVU5CM0E9PSIsInZhbHVlIjoiWlBMdzJoQ21FdUxTeTllOW9oc3EyRzJvMWpiZ2R5SDNPRXQwbFlObXpTOGdXQktQYWVLempvT0x4SVVQVzdGMiIsIm1hYyI6IjEzZGM1YThiZDY1ZDI1YTkxN2FmMDI3NjliZmFlNDQ3ZDFjNzc0MzUzNzFiY2QwMTI5ZDcxOTJmNjI3MTkzNmUifQ==
eyJpdiI6IklFSkQybFA5NStxbllXeDlERHBYcFE9PSIsInZhbHVlIjoiSGZSVlNLbmc0NklKb200VjB4V2l5VHk3U1MrSFBIbDdoK3B3QVBEcEd0cGdzQjlncFwvVHVWQ2NoWFZxUWNGRG5KNU9pb2NVWUoyaXhBSHV4RE1BbkFEYUFyTHZKQXRrMWt5NFJVdVpFdzhSNW0zRlZic1dtQjQyZXRzbTJpY2ppbDhyczQrdUlacUxKMFFJckl2cHJGVW42QVVkTlQ4VVpmRWxnZjJwUkJqMUd0TFhwaTNvaHY1YkErT3AybzBLOGFcL3JPck1nTnB1S3dmaGh4WUlpcDZ1TFJOZGk3WWVtUUgrSTVIU0VkTWpJPSIsIm1hYyI6IjY3YjZlNGUxOTdkNWI3ZmI5OWQxYTJlYjVmYjIxNTMwNjcwOTJmMzY3NTBlZmFiNDE4MDBhMjI1YzExMWUyMGYifQ==

“Thần tộc Phượng Hoàng, tuổi thọ gần như vô hạn, mấy trăm tuổi của ngươi ở tộc các ngươi vẫn là nha đầu thôi... ha ha ha!”

Ads
';
Advertisement
x