Tiểu Băng Phượng giải thích: “Vạn vật đều có linh, nhưng muốn dung hợp Long Hồn vào thân đàn thì là chuyện vô cùng khó khăn. Bởi vì nhạc khí phần lớn được làm từ chất liệu gỗ hoặc ngọc, cần giữ sự thuần khiết, không thể khắc quá nhiều linh văn, mà không có linh văn thì việc dung hợp hồn phách là không thể.” 

 

“Giống như tiêu Tử Ngọc Thần Trúc này, được chế tác từ Tử Ngọc Thần Trúc, nhìn bề ngoài thì như ngọc tím trong suốt, nhưng thực chất vẫn là trúc. Nó là nhạc khí cực kỳ hiếm gặp, có thể sánh với phẩm cực phẩm, nhưng không có khí linh.” 

 

Lâm Nhất có chút kinh ngạc, không ngờ trong đó có nhiều huyền diệu đến thế. 

 

“Còn về đàn Phong Lôi này, có lẽ bản thân nó vốn là Long Mộc, hoặc khúc gỗ Thanh Long này đã có Long Hồn từ trước khi trở thành đàn.” Tiểu Băng Phượng nói ra suy đoán của mình, nhìn Lâm Nhất nói: “Ngươi có đàn này từ đâu?” 

 

“Giang đại ca để cho ta, là vật riêng của ông ấy.” Lâm Nhất nói. 

 

Tiểu Băng Phượng không cười nữa, nói: “Xem ra ngươi và vị Chủ Thương Long này thật sự có duyên, có lẽ ông ta đã sớm dự liệu được bước này, Lâm Nhất, ngươi đừng phụ lòng cây đàn này.” 

 

“Tất nhiên ta sẽ không phụ lòng.” 

 

Lâm Nhất ngẩng đầu, nghiêm túc nói. 

 

“Vậy thì bổn Đế thử hỏi ngươi, âm có mấy thanh?” 

 

Lâm Nhất ngồi gảy đàn, không nhanh không chậm đánh ra năm âm thanh, nói: “Cung thương giác chủy vũ.” 

 

Hắn không dừng ở đấy, tiếp tục gảy dây đàn nói: “Luật có mười hai luật, từ thấp đến cao là hoàng cung, đại lữ, thái thốc, giáp chung, cô tiền, trọng lữ, lâm chung... vô xạ.” 

 

Âm là âm thanh vốn có của nhạc khí, luật là âm thanh tồn tại trong trời đất, âm là thuật, luật là đạo, khi âm và luật dung hợp thì mới là đạo Âm Luật hoàn chỉnh. 

 

Trong quá trình diễn tấu khúc nhạc, đưa mười hai luật của trời đất hòa vào, ngoài ra luật còn phân ra âm dương ngũ hành. 

 

Cung thương giác chủy vũ chính là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mười hai luật số lẻ là dương, số chẵn là âm, sự biến hóa của trời đất, chân lý của thế gian, đều nằm trong đó. 

 

Cảnh giới của âm luật chia thành âm Vương Hầu, âm Thánh Tướng, âm Đế Vương, âm Thần Long. Cái gọi là Thần Long, không chỉ đơn thuần là chỉ Thần Long, mà là đại diện cho mười đại thần thú trong trời đất, những thần thú này sinh ra đã hiểu âm luật. 

 

Tiểu Băng Phượng chính là như vậy, sinh ra đã có âm Thần Long, thẳng đến đại đạo. 

 

Trên Thần Long, còn có Vô Thượng Tiên Âm trong truyền thuyết. 

 

“Xem ra ngươi vẫn chưa quên những gì bổn Đế đã dạy...” Tiểu Băng Phượng nhìn Lâm Nhất nói: “Nhưng nay đã khác xưa, khi đó ngươi chỉ là Thần Tiêu, nên chỉ cần âm Vương Hầu là đủ. Bây giờ muốn điều khiển được Thiên Khung Kiếm Ý, thì phải nắm giữ được âm Thánh Hiền mới được.” 

 

“Bổn Đế muốn ngươi trong vòng mười ngày, nắm giữ được âm Thánh Hiền!” 

 

Lâm Nhất nghe vậy thoáng sững người, đây đúng là thử thách không nhỏ, nhưng giờ thì không còn lựa chọn nào khác.

“Rất khó sao?” 

 

Tiểu Băng Phượng mỉm cười nhìn Lâm Nhất hỏi. 

 

“Đúng là rất khó, nhưng nếu không khó một chút, dường như cũng chẳng còn gì thử thách.” Lâm Nhất khẽ nhướng mày, thong thả đáp. 

 

“Hừ, lại tự mãn rồi.” 

 

Tiểu Băng Phượng liếc mắt. 

 

“Bắt đầu thôi, chúng ta.” Lâm Nhất nôn nóng không chờ nổi, không muốn lãng phí dù chỉ một khắc. 

 

“Ngươi đó, vừa thoát khỏi cửa tử, giờ lại muốn liều mạng. Gấp gì chứ, trước tiên hãy làm quen với đàn Phong Lôi đã, nếu mệt thì ngủ một giấc cho khỏe.” Tiểu Băng Phượng nói giọng hờn dỗi, nàng ta đại khái có thể đoán được, từ khi bước vào chiến trường Hoang Cổ đến giờ, Lâm Nhất hẳn chưa hề nghỉ ngơi tử tế. 

 

“Ta không sao, vết thương trên người ta, cũng đâu phải ngủ một giấc là khỏi.” 

 

“Bổn Đế mệt rồi.” 

 

Tiểu Băng Phượng không thèm để ý đến hắn, xoay người đi thẳng về phía sơn cốc. 

 

Lâm Nhất bất đắc dĩ, chỉ đành từ từ làm quen với đàn Phong Lôi, hắn bắt đầu cẩn thận nghiên cứu, thử truyền kiếm ý vào trong đó. 

 

Ong! 

 

Khi kiếm ý nhập vào, dây đàn liền vang lên đủ loại âm thanh, có tiếng gió sấm, có tiếng rồng thần gầm thét, có cả tiếng phượng hoàng kêu… Rất kỳ lạ, cuối cùng dưới những âm thanh tùy ý ấy, hư không cũng gợn lên từng làn sóng mờ nhạt. 

 

Lâm Nhất trầm ngâm, đàn Phong Lôi này đúng là cổ quái, có lẽ ý cảnh năm xưa đại ca từng lưu lại khi đàn vẫn chưa tan biến. 

 

Cuối cùng hắn chọn đàn ra âm thanh gió sấm, làm sao để đàn ra tiếng gió, làm sao để dẫn động tiếng sấm, rồi làm sao để dung hợp cả hai. Hắn còn thử truyền ý chí Thương Long của mình vào trong đó, không biết tự khi nào, đêm đã buông xuống, vầng trăng khuyết treo giữa bầu trời. 

 

Hắn đắm chìm trong đó, cuối cùng ôm đàn mà ngủ thiếp đi. 

eyJpdiI6IjVnMWZGMXlSNllQcTJRXC81ODZcL1Vqdz09IiwidmFsdWUiOiJ3aDdrQnVEbkp3czZ0ajFUaTFxSnVzV0FrNE93XC9MRmltUXp2SU82d3ZnXC9yMmFYVEJTeGpWVkpkVVlIUW0rSk8iLCJtYWMiOiI2YTkxMzY3MTMxNTE0NTI2NDVkMzNiNjQzOTNjMDU0OTg5OWJhZmE4MzJiODNlNTY5YzIxZTVjNzk0MmMwMTk3In0=
eyJpdiI6IndObFRSNDZ2ejRGUU1vSEpON2NHbkE9PSIsInZhbHVlIjoibEFzanZrSStJUklGRmZ5SENFUm9DRm9laHk3WlcxNnBIZE9pSVBVNnlpc0NOb0ZUbDVLWFB5Y09DZDB6eEdDZXV1WGVFWmxyVzJVQnJpRGMzbHJwTEc0YXBHZ0t5Q2IreUpyTVhSUEFTZys2ZE54ajR4dGdtOFhMekdkUFwvTGhcL2t4RXFMcW9EY0FDU1BmdWV5NmhEOU5BdjkwNkF4TDJjYWtVdTV0Y3BGcmt0cTFRcFRFRWp4TDdXYVhPYVl1dlNYSHNlSVM4eDd4cmZJMUpaM1VveGJxekYweEZZVFJxUThHQndPMDI3ZTRDdTd6UTg0MmQ4K29NVkNVQVh0Q1JnWGRzWWRTMjRINjhsOU9yMk1HSlVyVkszcVJlUENMWEtlUnY0QzBrUElLdTZIRGZiXC9zbnYyVDBWWWhTaldoekh6cXZTQ0JtTllSTEd5eDlJZll6dmRTaFA2ODFCY3I5TlpWa2RMQU5WY0p4eEZpRnNyamdjd1VYYTdlXC9aNWlHbiIsIm1hYyI6ImJkMTY2ODBjNzA0MzYxZDUyNDUyNGY5NzY5N2NjODBkMGQ3NjQwNDhmOTUzMDQ3ZWVkNzQ1YmZlNjMzMjZlNGEifQ==

Lâm Nhất bị tiếng tiêu cuốn hút, hắn ôm đàn Phong Lôi tiến vào sâu trong sơn cốc, sâu trong sơn cốc trăm hoa đua nở.

Ads
';
Advertisement
x