Đợi khúc nhạc kết thúc, mười ngón tay của Lâm Nhất không ngừng nghỉ, tiếp tục gảy đàn, Phượng Vũ Cửu Thiên, Ngân Khung Phi Tinh, Cửu Phong, Nhật Nguyệt... Những khúc nhạc đã học trong mấy ngày nay, không ngừng được diễn tấu. 

 

Nhưng trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, cũng không có khúc nhạc nào không dứt, đợi đến lúc trời sáng cuối cùng cũng đã đàn xong tất cả. 

 

Mặt trời ló rạng, ánh sáng ban mai chiếu rọi. 

 

Lâm Nhất nhìn mặt trời nơi xa, nói: “Trời sáng rồi.” 

 

“Đúng vậy.” 

 

Tiểu Băng Phượng uể oải ngáp, thở dài nói: “Phải đi rồi.” 

 

Sau đó đứng dậy phủi tuyết, đưa tiêu Tử Ngọc Thần Trúc cho Lâm Nhất, nói: “Cái này ngươi giữ lấy.” 

 

“Ngươi thì sao?” 

 

“Bổn Đế không cần mấy thứ ngoại vật này, nhạc khí bình thường là đủ rồi, ngươi đưa hộp kiếm cho ta là được.” Tiểu Băng Phượng nói. 

 

Lâm Nhất thấy vậy, lập tức tháo hộp kiếm trên người xuống. 

 

Từ khi hắn có được hộp kiếm tới nay, đây là lần đầu tiên chủ động tặng người khác, lúc tháo hộp kiếm xuống, thân thể lập tức cảm thấy nhẹ đi gấp nhiều lần. 

 

Trước kia như thể đang cõng ngọn núi, giờ thì ngọn núi ấy đã được gỡ xuống. 

 

Lâm Nhất biết, đã đến lúc phải đi, hắn phải đến Tà Hải Thiên Vực, Tiểu Băng Phượng thì phải đi tìm tung tích của các thần văn chí tôn khác. 

 

“Thật ra, có chuyện ta chưa từng nói với ai.” 

 

Lâm Nhất nhìn Tiểu Băng Phượng nói: “Ngươi đã có suy đoán về Đoạn Kiếm trong cơ thể ta, ta cũng không nên giấu giếm, dù sao ngươi tìm thần văn có lẽ sẽ liên quan đến thanh kiếm này.” 

 

“Ồ?” 

 

Tiểu Băng Phượng kinh ngạc nói. 

 

Lâm Nhất trầm ngâm rất lâu, không biết nên bắt đầu từ đâu. 

 

“Sao vậy?” Tiểu Băng Phượng nhíu mày nói, đây là lần đầu tiên nàng ta thấy Lâm Nhất do dự như thế. 

 

Lâm Nhất hít thật sâu, mỉm cười nói: “Nói thế nào nhỉ, có lẽ ngươi sẽ không tin, nhưng ta nói câu nào cũng là thật. Ta không đến từ thế giới này, thế giới ban đầu ta ở gọi là địa cầu, nơi đó có núi Côn Luân, có Thái Sơn, cũng có đủ loại thần thoại...” 

 

Tiểu Băng Phượng thoáng sững sờ, sau đó trong mắt hiện lên vẻ chấn động. 

 

“Ta bị luồng kiếm quang đưa tới đỉnh Thái Sơn, nhưng ta cảm thấy ta chính là Lâm Nhất, ta không hề chiếm lấy thân xác này. Mà là Lâm Nhất của địa cầu và Lâm Nhất của Huyền Hoàng Giới vốn dĩ là cùng một người, chỉ là hồn phách bị chia làm hai nửa. Ta được kiếm quang đưa tới, sau đó hồn phách hoàn toàn dung hợp...” 

 

Lâm Nhất nhìn Tiểu Băng Phượng, nói ra từng chữ, bí mật này hắn đã giữ trong lòng rất lâu. 

 

Nhiều khi cũng từng có nghi ngờ, nhưng hắn có cảm giác rất rõ ràng, chủ nhân ban đầu chính là hắn, hắn cũng chính là chủ nhân ban đầu. Hai người vốn dĩ hồn phách là một thể, trước kia đều có khiếm khuyết, sau khi được kiếm quang đưa tới mới hoàn toàn dung hợp. 

 

“Cổ Côn Luân.” 

 

Tiểu Băng Phượng nghiêm túc nói. 

 

“Hử?” Lâm Nhất nghi hoặc hỏi. 

 

Tiểu Băng Phượng trầm ngâm nói: “Nơi ngươi nói có thể là Cổ Côn Luân, trong cổ tịch của tộc ta có ghi chép, ngoài Côn Luân còn có Cổ Côn Luân, không phải Thượng Cổ, không phải Viễn Cổ, mà là chữ Cổ độc lập. Từ đó mà có Côn Luân, nhưng quá xa xưa rồi, ta luôn cho rằng chỉ là truyền thuyết thôi, không ngờ thật sự có nơi đó.” 

 

Lông mày Lâm Nhất nhướn lên, lập tức kích động: “Thật sự có Cổ Côn Luân?” 

 

Tiểu Băng Phượng lẩm bẩm: “Không chắc, vì chưa từng có ai đến đó, thậm chí người biết đến cũng cực kỳ ít, đó là truyền thuyết trong truyền thuyết, vô cùng hư vô.” 

 

“Thật sự chưa từng có ai đến đó?” 

 

“Không có... Nếu thật sự có thì e rằng chỉ có vị Thần Tổ trong truyền thuyết từng đến đó.” Tiểu Băng Phượng nói, “Tại sao ngươi nói những điều này với ta? Đây hẳn là bí mật lớn nhất của ngươi rồi.” 

 

Lâm Nhất mỉm cười nói: “Ngươi đi tìm thần văn chí tôn, chỉ cần có một phần vạn khả năng giúp được ngươi, thì ta không nên giấu giếm.” 

 

Đồ ngốc này. 

 

Tiểu Băng Phượng cắn môi, nhất thời không nói nên lời, nghiêm túc nói: “Vậy ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đừng nói với bất kỳ ai khác nữa, tuyệt đối không được nhắc tới, kể cả bản thân cũng phải quên chuyện này đi.” 

 

“Được.” 

 

Lâm Nhất mỉm cười. 

 

“Ngươi mau đi đi, bổn Đế không muốn nhìn thấy đồ ngốc như ngươi nữa.” Tiểu Băng Phượng quay đầu sang chỗ khác nói. 

 

Sao con nhóc này đuổi người ta đi vậy? 

 

Trong lòng Lâm Nhất có chút không vui, vừa nhìn qua, phát hiện nàng ta vẫn đang khoác chiếc chăn kia, không khỏi lúng túng: “Cái chăn này của ngươi có thể cất đi không?” 

eyJpdiI6InplekRZZnVIS0JMcFlJM0dxdmg2U2c9PSIsInZhbHVlIjoib3lFWEFiNk55Z2dSNEdqblRXSUVsc1ZvOE9wZ2FjdHRRUjNZeG1UKytSVnVlcDVMUUc5STZIUUdoUkRsY3k4aSIsIm1hYyI6IjM1MjQ2MjhlZGQxMjUxNmNkZDIxOWIwMjc4MjY2OTQ2ZTNhYmIxNGE2ZDY1YjE4NjhmZGNmYzE1OTUyZTczODUifQ==
eyJpdiI6IkpKelwvaDZzcnRqbHRWdzlGZ2g2WEd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikp5c0ExdTczbmhUVDBBa0J5NnJaXC9LejQydUdWb2JCSnpJeDFMaEcwazBSdGRUMjI1anQyNUUzOVcrQUFyWEhPa2g5Yyt5VjBDNHF1OFA2YjNPN2V4M1V1bkdIaHlFcFloeXhMSVQyaGttQ2pRSTlRQnFwME1pVEk4SzNxY21zQ0o0RTA5UHRoT29VaXVmT2FrUlpcL01RPT0iLCJtYWMiOiJiM2ViMTQ3ZTJmNzIxMDhkZGU3M2NmZThhMDcxYjQzODc5ZTRkOTZmZWRjY2NiYzJiZGM0OTM1YzNmYmQ3YWJhIn0=

“Tại sao?”

Ads
';
Advertisement
x