“Buồn vui theo thời gian sẽ phai nhạt, nhưng sự ngượng ngùng thì không, bổn Đế muốn ngươi luôn nhớ đến ta.” Sắc mặt Tiểu Băng Phượng không biểu cảm, không nhìn thẳng vào hắn. 

 

Thật ác độc! 

 

Lâm Nhất nghiêm túc nói: “Ta đi đây, bảo trọng, chúng ta gặp lại ở Thiên Đạo Tông.” 

 

Hắn rời khỏi thung lũng, mỗi bước đi đều ngoái đầu nhìn ba lần, cuối cùng vẫn bước lên con sông lớn, khoảnh khắc đặt chân lên mặt nước, từ xa vọng tới giọng hát vô cùng trong trẻo. 

 

Giai điệu uyển chuyển, tiếng ca thanh thoát, như âm thanh của tiên linh khiến người ta say đắm, đến cả dòng nước cuộn xiết dưới chân cũng trở nên dịu dàng hơn. 

 

Lâm Nhất nghe hồi lâu, giai điệu của khúc nhạc ấy như cắm rễ trong lòng, khó có thể quên. 

 

Chẳng bao lâu sau, Lâm Nhất khẽ ngân nga theo, chợt hắn nghĩ tới điều gì đó. 

 

Quay đầu nhìn trên mặt sông, nước sông mênh mông, khói sóng mờ ảo, qua làn sương nước mơ hồ có thể thấy bóng dáng đang ca hát trên đỉnh núi tuyết. 

 

Đó là con nhóc đã sống mười vạn năm, một giọt lệ ly biệt, một khúc Phượng Cầu Hoàng, ai ngờ được ý trong khúc ca.

Đây là Phượng Cầu Hoàng sao? 

 

Lâm Nhất ghi nhớ giai điệu trong lòng, xuyên qua màn sương mù mỏng nhìn thiếu nữ đang đứng trên núi tuyết xa xa cất tiếng ca, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi. 

 

Hắn đi vội quá, còn chưa kịp chờ Tiểu Tặc Miêu đã phải rời đi. 

 

Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, có những lý do buộc phải đi. Lần chia ly này, không chỉ từ biệt Tiểu Băng Phượng, mà còn từ biệt cả Hoang Cổ Vực. 

 

Cuộc chia tay hôm nay là để mai sau lớn mạnh hơn nữa, rồi đường hoàng quay lại đặt chân lên Hoang Cổ Vực. 

 

"Ta sẽ trở về". 

 

Lâm Nhất thầm nhủ, rồi xoay người. 

 

Rắc rắc rắc! 

 

Ngay khoảnh khắc xoay người, hắn thúc động Quy Thần Biến, xương gò má lập tức biến đổi. Muốn luân chuyển Quy Thần Biến phải dùng đến long nguyên, long nguyên vừa khẽ chuyển động, long mạch liền đau nhói từng cơn. 

 

Hắn cắn răng chịu đựng không hé một tiếng. Đợi đến lúc xoay người lại đã hóa thành một kiếm khách tuấn lãng hoàn toàn khác. 

 

Vù! 

 

Lâm Nhất lấy ra mặt nạ Ngân Nguyệt đeo lên, che nửa khuôn mặt, chỉ lộ cằm và môi, khẽ nói: "Từ hôm nay, ta tên Lâm Tiêu". 

 

Hiện giờ mặt nạ Ngân Nguyệt đã bị Lâm Nhất hoàn toàn khống chế, nếu không kích phát thì chỉ như một chiếc mặt nạ bạc bình thường. 

 

Nó có thể che giấu thân phận, che lấp khí tức, khiến người ngoài khó dò xét tu vi của hắn. 

 

Khi kích phát, tóc sẽ dài ra hóa thành màu bạc, lực tinh thần tăng lên hơn gấp đôi. Nếu có kẻ đánh thẳng vào ngực, nó cũng có thể chặn được đòn đánh đó. 

 

Bảo trọng. 

 

Lâm Nhất nhìn dòng sông dưới chân, khẽ thì thầm một câu rồi xuôi dòng mà đi. 

 

Cuối Hoang Hà chính là Thiên Vực Tà Hải. Chỉ cần men theo dòng nước, tự khắc sẽ đến nơi đó. 

 

Hoang Hà vô cùng hiểm ác, là nơi ẩn nấp của vô số hung thú. Có hung thú cảnh giới Sinh Tử ... thậm chí có cả hung thú cấp Thánh. Xung quanh con sông này cũng lưu truyền nhiều truyền thuyết, đáy sông thường phát hiện di tích, thậm chí mộ phần của vài hung thú thượng cổ. 

 

Con sông này như một chướng ngại tự nhiên, ngay cả tu sĩ cảnh giới Long Mạch tầm thường cũng khó mà một mình tung hoành, người thường thì càng khỏi nói. Đây là bức bình phong tự nhiên, chặn đứng con đường bành trướng về phía trước của Hoang Cổ Vực. 

 

Thiên Vực Tà Hải cực kỳ mênh mông, là một nội hải tồn tại từ thời thượng cổ, một vùng đất vô chủ, chẳng thuộc quyền quản lý của ai. 

 

Thánh địa không quản nổi, Ma Đạo cũng không, Hoang Cổ Vực lại càng không. Mảnh đất này tụ họp vô số kẻ hung hãn - những kẻ thật sự máu lạnh. Cao thủ cả phe chính lẫn tà bị cả giang hồ truy lùng, đường cùng phải chạy đến đây, hầu như đều tụ cả lại. 

 

Chữ "Tà" trong tên đã nói lên hết bản chất của nơi này. 

 

Dưới đáy Thiên Vực Tà Hải ẩn giấu vô số truyền thuyết từ thời thượng cổ. Phía Tây giáp Ma Vực Đông Hoang, phía Đông là Huyết Nguyệt Thần Giáo, phía Bắc là Thiên Đạo Tông cùng các đại thánh địa, còn phía nam là Hoang Cổ Vực. 

 

Với vị trí địa lý đặc thù cùng nhiều nguyên do khác, bảo rằng Thiên Vực Tà Hải mới là trung tâm thực sự của Hoang Cổ Vực cũng chẳng quá lời. 

 

Bước đi trên mặt Hoang Hà, Lâm Nhất thỉnh thoảng lại chạm trán yêu thú cường đại. Lũ yêu thú cảnh giới Long Mạch đã bị hắn vừa dùng âm luật vừa vận kiếm ý mà hạ gục mấy con, dưới Long Mạch thì vô số kể. 

 

Thậm chí hắn còn đụng phải một con yêu thú thuộc hàng bá chủ, tu vi ở cảnh giới Long Mạch tầng bảy, thực lực của nó đã có thể sánh với Tần Thiên trong chiến trường hoang cổ. 

 

Lại thêm lợi thế địa hình giữa Hoang Hà khiến nó còn mạnh hơn nữa. 

eyJpdiI6Ik01NGVNbWt4SW8wS1pJdVJySGhZakE9PSIsInZhbHVlIjoiVjcwWW1XY0tDOEdLNHJkV0p4VTVpTG5iaWJRdkhVVFhORXVGaHpWSnNPWVRnSWFsa0FnUzQ2RlpwM2w5a2t2SCIsIm1hYyI6IjBkYmRjYWZlMDliNDdlODQwZjk3MTkwYTdhNmZiYmVkNGIzMmYxN2I4OThiMTJlZjlkNmE5NjgwZDZiY2M3ZmMifQ==
eyJpdiI6IlwvTVc2ZGdcL2ZNQUZweUpCK0JKY3h1Zz09IiwidmFsdWUiOiJjT1NaQ2lPTjBlQjRTZVJzM0MzOElHVlc0NTJwUDJZaXpyQ0lNa3E4RDhQdTdrcGFxXC9hXC90S0E4MXpMUXc2c1RcL3dlTnhNcE55RGllMzVrRnJMMWx0dTZmYWdCYnEwZHY2SFdxUnNBK2VtWFVJN3ZYTWl2NmFKTEVsZmdxZUcwblVuT1RGcDlwV3RZdFRPUTU5ZjBqaituQis4WmJGcW5zUDU0SmNKYUtuM1dLWW5LckxkdjVLVU5IaUVGRGhJY0Z2SUpcL0RiTG00Z3d3VW9Vc1wvYTBocDllMUpveDNEdmlmc3FxNEo0cnowZ0RrUHFuZysyVWhwcTU4UURoWlwvaVdZWDBMRWx6WXB2TGJXRElJVVBPcEdndDZsc2c0c0Y3QnBFK1laandQKzZaY1wvTTNjTTN0aG05ejJ3bFJuYWN5UmdvNWY4cmxcL3JjZ254cjc1TWZYeCtWcXdVa0ptZEdsU21hWGEyMVlHUldVXC82R3R3d3h3VzVmUE5INVh6dW9NNytcL05HZXVUOFF0cFZzaW1PcWt6ZWdrTnlzdE92RVJlaTNPM1VkbU1zc0M3YUEwMXlEVCtmd0FvZTJLa3BjS1VzTExnNU10Nm1YN29GMUEyV3BsRlVZVzVcLzhqRmNXckcwTUswR1ozK29nelQ4PSIsIm1hYyI6Ijk0MzE4ZGQ0ZTk0ZjU4N2U2MGQwNzVmNjU3MDU0M2Y5MjRiNWM2NTg0NGJkMzU3NzAwZTFmYjM5YzA1OTdhOTIifQ==

Cuối cùng, hắn giương Kim Ô Thánh Dực ra, thoát khỏi con yêu thú kia.

Ads
';
Advertisement
x