Lại bảy ngày nữa trôi qua, Lâm Nhất rốt cuộc cũng đến được Thiên Vực Tà Hải.
Đó là một vùng biển cả vô tận, sương trắng mỏng phủ mịt mờ làm toát ra vẻ quỷ dị, huyền bí và cổ xưa.
Thiên Vực Tà Hải được mệnh danh là vùng đất thượng cổ. Từ thời thượng cổ, nơi đây từng có một tinh cầu lơ lửng giữa không trung.
Tinh cầu ấy quanh năm có mây tiên quẩn quanh, to lớn khôn lường, có vô số thánh địa cổ xưa tọa lạc trên đó. Vốn đến từ ngoài ba mươi sáu tầng trời, nó khổng lồ dị thường, tương truyền là cổ địa còn sót lại của kỷ nguyên trước.
Năm xưa lai lịch của nó không hề tầm thường, có thể sánh với chín đại Cổ Vực, vì quanh năm treo lơ lửng trên trời nên được gọi là Thiên Vực.
Thời thượng cổ nơi này chưa từng có cái tên "Tà Hải". Về sau một trận huyết chiến bùng nổ ở nơi đây khiến Thiên Vực sụp đổ, vỡ thành vô số đảo nhỏ rải trên mặt biển. Còn đáy biển sâu bị mưa máu gió tanh các tộc nhuộm đỏ, liên tiếp sinh ra đủ loại tà môn dị sự, từ đó mới có tên Thiên Vực Tà Hải.
Vùng biển này khi xưa vốn đẹp tựa tiên cảnh, giờ hóa thành một nơi âm tà khiến người ta nổi da gà, chẳng còn thích hợp làm nơi truyền thừa.
Mười vạn năm trôi đi, trời đất biến dời, thế lực các phương thay đổi, rốt cuộc lại khiến Thiên Vực Tà Hải trở thành lãnh địa vô chủ của Đông Hoang, thậm chí có thể nói là trung tâm của cả Đông Hoang.
Nhìn thì rộng không bờ bến, nhưng thực ra chỉ là một vùng nội hải của Đông Hoang.
Lâm Nhất biết rất ít về Thiên Vực Tà Hải. Nơi này hiện do ai kiểm soát, cụ thể có những thế lực nào hắn đều không rõ.
Biển này rất quái lạ, như thể đáy biển thực sự có tà khí, lâu ngày đi lại trên mặt biển dễ bị tà khí quấy nhiễu.
Nếu còn có thể vận dụng long nguyên, hắn đã chẳng cần bận tâm, ít nhất vùng biển này sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.
Nhưng hiện giờ tu vi bị ngăn trở, hắn phải không ngừng dùng kiếm khí chém tan tà ý, việc này cực kỳ phiền toái.
Đáy biển sâu không thể dò, Hoang Hà hoàn toàn không thể sánh nổi với nơi này.
Để đỡ rắc rối, hắn lên thẳng một hòn đảo, tên là đảo Lưu Không.
Đảo Lưu Không nằm ở rìa Thiên Vực Tà Hải, trên đảo kết giới không quá mạnh, lực lượng tuần tra canh giữ cũng khá thưa thớt.
Lâm Nhất tìm được khe hở, vòng qua đám hộ vệ tuần tra, đặt chân vào tòa thành trên đảo.
Hắn đến đây có hai mục đích: một là mua Thiên Băng Tuyết Liên, hai là dò la tin tức.
Thiên Băng Tuyết Liên thì khỏi cần nói nhiều. Muốn vết thương hồi phục triệt để, chỉ trông vào việc tự phục hồi thì sẽ mất quá nhiều thời gian, cho nên vật này bắt buộc phải có.
Còn dò la tin tức dĩ nhiên là do hắn muốn biết Lâm Lang Các ở đâu và rốt cuộc Thiên Vực Tà Hải là nơi như thế nào.
Cả hai việc đều không thể nóng vội. Hắn vừa đi dạo trong thành, vừa nghĩ ngợi.
Tìm mấy vòng không thấy Lâm Lang Các, hắn đành tùy ý ghé vào một cửa hiệu khác. Khi dừng bước, ngẩng đầu lên, hắn trông thấy một biển hiệu quen mắt.
"Thiên Tinh Các!"
Hắn nhìn bảng hiệu, khẽ đọc thành tiếng.
Ở đây cũng có Thiên Tinh Các ư?
Thiên Tinh Các bề ngoài là thương hội, thực chất là một Ma Đạo tông môn cực mạnh. Thiên Tinh Các trong Hoang Cổ Vực đều do An Lưu Yên nắm giữ.
Hắn không ngờ, bản thân còn chưa đứng vững ở Thiên Vực Tà Hải đã gặp lại cửa hiệu quen thuộc ngày trước.
Đảo Lưu Không rất nhỏ, vậy mà Thiên Tinh Các ở đây lại lớn hơn bất kỳ lầu các nào trong Hoang Cổ Vực.
Có lẽ vì ở nơi này không phải kiêng kỵ quá nhiều nên cửa hiệu mới hết sức phô trương như vậy. Mọi thế lực Ma Đạo khi ở Hoang Cổ Vực đều hành sự cực kỳ kín đáo, thậm chí đổi cả biển hiệu.
Cửa hàng rất nhộn nhịp, không chỉ bán thánh binh, đan dược, bí bảo, mà ngay cả ma sủng và nô lệ cũng bán.
Lâm Nhất liếc nhìn mấy lần, rốt cuộc cũng quyết định bước vào.
"Công tử muốn mua, hay muốn bán?", vừa vào cửa, đã có một tỳ nữ xinh đẹp tiến lên tiếp đón.
Lâm Nhất quay lại, sau lưng là một cô gái xinh đẹp mỹ miều, khóe môi nở nụ cười, trông vô cùng nhiệt tình.
Cô gái này đang ở cảnh giới Long Mạch, ít nhất là tầng năm!
Lâm Nhất đảo mắt một cái, thầm kinh ngạc vì tỳ nữ ở nơi này mà tu vi đã thâm sâu như vậy.
Thật ra chỉ là tình cờ, cô gái này là quản sự của hiệu. Nàng ta thấy trên người Lâm Nhất khí tức cổ quái, hoàn toàn không dò ra được tu vi cụ thể nên mới chủ động đến bắt chuyện.
Người thường thì còn lâu mới được quản sự đích thân tiếp đãi.
"Công tử cứ gọi ta là Mặc Linh Nhi, ta là quản sự của cửa hiệu này", Mặc Linh Nhi mỉm cười.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất