Đôi mắt đẹp của Mặc Linh Nhi thoáng hiện một tia khác lạ, nàng ta quan sát vẻ mặt hắn, trong mắt dần có sự thay đổi.
Thiên Băng Tuyết Liên là thánh dược trị thương, một lá cũng đáng giá hơn chục triệu viên đan Tinh Thần. Tu sĩ cảnh giới tầm thường căn bản không dùng đến.
Ít nhất phải ở cảnh giới Sinh Tử đỉnh phong, nhưng thông thường thì là Thánh giả dùng để trị thương.
Với các đại thương hội, vật này là hàng không niêm yết, chỉ bán cho khách lâu năm thân tín, thậm chí họ còn giữ lại để phòng khi cấp bách.
Không chỉ là việc làm ăn, bán ra còn là nợ ân tình.
Mặc Linh Nhi cảm thấy Lâm Nhất tuổi tác không lớn, nhiều nhất là tu vi Long Mạch. Dùng vật này trị thương chẳng khác nào phung phí của trời, thậm chí còn tổn hại căn cơ bản thân.
Không có huyết khí hùng hậu thì không sao chịu nổi dược lực cuồn cuộn của Thiên Băng Tuyết Liên.
"Thiên Tinh Các danh chấn Đông Hoang, ngay cả đế quốc Thần Long cũng có phân tiệm. Chỉ cần công tử trả nổi giá, chúng tôi nhất định sẽ xoay xở được Thiên Băng Tuyết Liên cho công tử. Có điều...", nói đến đây, nàng ta nhoẻn cười mê hoặc.
Nàng ta vẫn giữ bình tĩnh, không trực tiếp từ chối, nếu là người khác thì đã bị đuổi đi rồi.
"Có điều gì? Giá bao nhiêu ta cũng trả được".
Ở chiến trường Hoang Cổ, hắn thu được rất nhiều thánh dược, chém giết vô số đối thủ, bảo vật trong túi trữ vật của bọn họ nhiều không kể xiết.
Riêng thánh dược vạn năm hắn cũng có ít nhất mấy chục gốc!
Thiên kiêu các tông môn khác vào thánh địa thu hoạch được thánh dược tất phải nộp đủ cho tông môn rồi mới được ban thưởng tương ứng.
Còn hắn thì không cần. Ngoài ra, hắn còn có rất nhiều thánh binh, thánh đan, cùng số lượng khổng lồ đan Tinh Thần.
"Công tử xin đừng nóng vội".
Mặc Linh Nhi không nói thẳng, cười: "Ta đi thỉnh giáo đương gia".
Lâm Nhất được đưa lên sảnh chờ dành cho khách ở tầng ba. Hai thị nữ xinh đẹp dâng trà rót nước.
Linh trà đựng trong chén ngọc lưu ly tỏa hương thơm nhè nhẹ. Hai thị nữ mỗi người cầm một quyển sách viền vàng, ghi chép các loại hàng hóa Thiên Tinh Các bày bán. Lâm Nhất căn bản không cần động tay, hai thị nữ vừa lật từng trang vừa giới thiệu.
Lâm Nhất nghe qua loa, trong lòng chỉ nóng ruột vì Thiên Băng Tuyết Liên.
…
Trong nội viện Thiên Tinh Các có một tòa đình cổ kính. An Lưu Yên đang tùy ý lật một cuốn cổ tịch.
Nàng ta mặc nam trang, lười biếng tựa lên chiếc ghế phủ da hổ trắng, môi đỏ răng ngà, da trắng như ngọc tuyết. Dù khoác nam y cũng không giấu nổi sắc vóc hơn người, đôi mắt đẹp càng câu hồn đoạt phách.
Vừa thấy Mặc Linh Nhi bước vào, mắt An Lưu Yên long lanh như nước hồ thu, nàng ta đứng dậy hỏi: "Linh Nhi, có tin của hắn chưa?"
Những ngày qua An Lưu Yên luôn dò hỏi khắp nơi về tung tích Lâm Nhất. Gần đây lời đồn đầy rẫy, nói hắn đã chết trong Hoang Cổ Vực.
Nghe nói hôm ấy có vô số thánh giả từ ngoại vực tràn vào, thậm chí có cường giả Đế cảnh ra tay, một chưởng nghiền nát không biết bao nhiêu dãy núi.
Đủ loại lời đồn, nhưng rốt cuộc chẳng có tin tức nào được xác thực.
Mặc Linh Nhi là tâm phúc của nàng ta. Ở Đảo Lưu Không nếu không có việc lớn, nàng ta sẽ không đến tìm An Lưu Yên.
An Lưu Yên không nói tên, nhưng Mặc Linh Nhi đương nhiên hiểu nàng ta đang nhắc tới ai, chỉ đành cười khổ: "Tiểu thư đang nghĩ gì thế. Giờ thánh địa khắp thiên hạ đều đang săn lùng người đó. Ta mà là vị công tử đó thì chắc chắn sẽ trốn thật kỹ, đâu dám ló mặt ra chịu chết".
"Nhưng nhiều người bảo hắn chết rồi, lòng ta... chẳng yên", An Lưu Yên nhíu mày, nỗi sầu không tan.
"Yên tâm đi, Lâm công tử người hiền gặp lành, chắc chắn không chết đâu. Tiểu thư, người còn có nhiệm vụ. Nếu xảy ra sơ suất, chẳng những vị trí Thánh nữ mất, mà còn có thể mất mạng trong tay người của Thần giáo", Mặc Linh Nhi cười trấn an.
An Lưu Yên không tỏ ý tán thành hay phản đối.
Nếu là người khác, An Lưu Yên ắt đã buông xuống. Nhưng đó là Lâm Nhất, bảo nàng ta làm sao buông?
Nếu Lâm Nhất chết, dẫu có làm Thánh nữ Ma môn nàng ta cũng chẳng còn thích thú.
"Cô tìm ta có việc gì?" An Lưu Yên dừng lại dòng suy nghĩ, khẽ hỏi.
"Có người tới mua Thiên Băng Tuyết Liên. Là một thanh niên áo trắng đeo mặt nạ. Ta không nhìn ra lai lịch người này", Mặc Linh Nhi đáp.
"Ồ?"
An Lưu Yên khẽ nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia hàn ý khó thấy.
Sau khi có Thần Long Cốt, lại trải qua mấy phen lịch luyện, rồi gặp được nhiều cơ duyên ở thánh điện Thanh Long, thực lực và tâm cảnh của nàng ta nay đã khác xưa.
An Lưu Yên lúc này sắc mặt vừa trầm xuống, ánh mắt sắc như dao.
"E là tới quấy rối!", nàng ta lạnh lùng nói.
"Ta thấy... không giống lắm", Mặc Linh Nhi do dự.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất