"Người của Huyết Nguyệt Thần Giáo?" 

 

 

Mặc Linh Nhi sững ra: "Vậy thì trùng hợp quá". 

 

"Huyết Nguyệt Thần Giáo là đại địch của Ma môn ta, biết hành tung của ta cũng chẳng lạ. Dám một mình xông vào Thiên Tinh Các, không chừng là một vị cao thủ cấp Thánh tới thăm dò", An Lưu Yên mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói. 

 

"Để ta cho người bắt hắn". 

 

Mặc Linh Nhi lập tức nói. 

 

"Không cần. Dẫn hắn lên đây, ta muốn gặp", An Lưu Yên khẽ ra lệnh. 

 

"Vâng". 

 

Mặc Linh Nhi quay ra, dẫn Lâm Nhất vào nội viện Thiên Tinh Các, băng qua một tòa kiến trúc dựng ngay trên mặt hồ. Dưới đáy hồ có một cái đỉnh lớn, trong đỉnh chứa đầy Thánh Dịch Chân Long.  

 

Chẳng mấy chốc, Lâm Nhất ngồi xuống bên hồ, trước mặt là một mái đình nhỏ buông bốn tấm rèm lụa mỏng. 

 

Qua màn lụa có thể thấy một dáng người yểu điệu đang phe phẩy quạt gấp, trong đình còn có mấy thị nữ đứng hầu. 

 

"Vị đó là đương gia của chúng tôi", Mặc Linh Nhi mỉm cười với Lâm Nhất. 

 

Khoảnh khắc rèm vén lên, hắn lờ mờ trông thấy một bóng người, trong lòng khẽ động. Hắn âm thầm dùng con mắt Thần Long nhìn xuyên qua màn lụa mỏng, một bóng hình quen thuộc hiện ra. 

 

An Lưu Yên! 

 

Lâm Nhất kinh ngạc, là nàng ta sao? Thấy An Lưu Yên khẽ ngẩng đầu, hắn thu lại con mắt Thần Long, trong mắt thoáng qua một tia khác lạ.

Mặc Linh Nhi dẫn vào bên trong, rèm được vén lên, người đang ngồi bên trong chính là An Lưu Yên. 

 

“Ngồi đi.” 

 

An Lưu Yên mặc đồ đàn ông, nhưng giọng nói khá dịu dàng yêu kiều. 

 

Lâm Nhất cũng không khách sáo, kéo chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, An Lưu Yên đánh giá Lâm Nhất, nói: “Các hạ tuổi còn trẻ mà tu vi thâm sâu, tại hạ nhìn không ra chút nào, e là lai lịch không nhỏ nhỉ.” 

 

Lâm Nhất nói: “Bà chủ An quá lời rồi, tu vi của bà chủ An chỉ sợ còn không đơn giản hơn.” 

 

Đây là lời thật, An Lưu Yên đã thu được nhiều lợi ích ở chiến trường Hoang Cổ, trong Ma Môn e rằng cũng thu được không ít. 

 

Hai thứ cộng vào, tu vi hiện tại đã sớm không thể so với trước kia, tốc độ tiến bộ còn vượt xa những kẻ cùng thế hệ. 

 

Huống hồ, nàng ta còn có thần cốt Bạch Long, thân thế bản thân cũng không hề tầm thường. Tài nguyên nàng ta nắm giữ, thậm chí Lâm Nhất còn không thể tưởng tượng nổi, chỉ riêng tài phú đã bỏ xa hắn cả đoạn dài. 

 

An Lưu Yên khẽ cười, trong mắt hiện lên tia khác thường, nói: “Hình như ta chưa từng nói mình họ gì mà?” 

 

Lâm Nhất khẽ khựng lại, bị lộ rồi sao? 

 

Trong lòng An Lưu Yên cười thầm, người này quả nhiên là do Huyết Nguyệt Thần Giáo phái tới dò xét, lập tức cũng không dây dưa thêm, nói: “Công tử xưng hô thế nào?” 

 

Sắc mặt Lâm Nhất không thay đổi, nói: “Lâm.” 

 

An Lưu Yên hỏi: “Lâm công tử đến để mua cánh hoa Thiên Băng Tuyết Liên à? Cần bao nhiêu?” 

 

“Tất nhiên là càng nhiều càng tốt.” Lâm Nhất bình tĩnh nói. 

 

Mặc Linh Nhi và An Lưu Yên liếc nhau, trong lòng đều hơi kinh ngạc, khẩu vị lớn như vậy sao, lập tức trầm ngâm nói: “Ngươi có biết giá trị của Thiên Băng Tuyết Liên thế nào không? Ngươi muốn mua, nhưng có mua nổi không?” 

 

Lâm Nhất suy nghĩ hồi lâu, nhất thời có phần do dự. 

 

Trong nhẫn trữ vật của hắn có rất nhiều thánh dược vạn năm, còn có không ít thánh binh, cùng với số lượng lớn đan Tinh Thần. 

 

Nhưng những thánh dược đó đều lấy được từ chiến trường Hoang Cổ, với con mắt của An Lưu Yên, e rằng chỉ cần liếc qua là nhận ra ngay. 

 

Lâm Nhất suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy ra cây thánh dược vạn năm, cây thánh dược này không phải lấy được ở thánh điện Thanh Long, lúc đó An Lưu Yên hẳn cũng không biết. 

 

“Huyết Long Sâm!” 

 

An Lưu Yên và Mặc Linh Nhi đều khẽ thốt lên, nhận ra cây thánh dược vạn năm này. 

 

“Không sai, đây là Huyết Long Sâm vạn năm tuổi, hơn nữa còn thuộc loại hiếm thấy có thuộc tính Âm Hỏa. Tùy tiện mang đi bán cũng có thể được mấy chục triệu đan Tinh Thần, nếu gặp người thực sự cần thì bán ra giá hơn trăm triệu cũng không phải không thể.” 

 

Lâm Nhất tiếp tục nói: “Nếu bà chủ An vẫn còn nghi ngờ ta không trả nổi, ta có thể lấy hết đan Tinh Thần ra cho xem.” 

 

An Lưu Yên chăm chú nhìn Huyết Long Sâm, rồi đánh giá Lâm Nhất, chỉ là có chút thất vọng. Chiếc mặt nạ trên mặt đối phương khiến nàng ta không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, nàng ta chỉ có thể cảm nhận được đối phương còn rất trẻ, và tu vi không hề thấp. 

 

Điều quan trọng nhất là, ánh mắt người này khi nhìn nàng ta rất trong trẻo, không có chút tà khí nào. 

 

Điều này thật kỳ lạ! 

eyJpdiI6ImxXOXNhdnpENTJYOUF6MlwvZG5PRGpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRtUnl2RWxhRVZQZDd1TVRtK0dvUXVwVHlYekMwUDFWb3pQQ2s4NDN2VGZ5RDFmWEV2UEZoOXZQb1A1V20weXoiLCJtYWMiOiI2ZjUwNGMzNDZjNGJhMDhhODZkN2FjMDYxMmU1YmVmYmEwNjdlZTc4NWY3YmU3Yzk2ZTc1NDgzNGYwYmY1MjEyIn0=
eyJpdiI6ImRCS0tDOWpcL1Nhd3NLSU5hMTdcLzVBdz09IiwidmFsdWUiOiJlWFFuTmt0UU01UHhacUJDVWt0dzhIU21xQ3pRTm42cCtJWXpJYlhvTE43M0lLdkZBdmJtZGJJUTg3Y0hsek00XC9LV29ISlwvZTVuaGRmXC9pd3BBWFhabzhSWGFlSldVV215VWlDQ1ZDUnEzbWpaR1Ywbjk0ZkR6ckdmTEdQVTRVMDgzaFYzdllDa1Znd0FCa3BTNGttVWtYTnNZdUVVVjRDUEcwNHVrWERyd3BQRUQzVXNDMU9nVm0zemNMTVhjMng5bU4rdFRcLzZXUmRKNFwvZGZlek9jZmFFcmcwK0IyTHI2TU5uNk1kRm9zTExwZ0FQR2U3dEV1XC8zWmJoYkxqOUV5d2JLNXRpXC9hcmU4REhEeTBsSSt2U0c5OEZCSkE3dGt1bWpDb1JTeHhsMlduTjRpdWw3TGVqVGhmTEoreTZrZHNxemhDT1JjcUR6MFg2bHJyZTZMbFpVc29IYmhYMkl6dXlqUDBXUkRWV0ZRVE1sR0s4aHFOZkhNeFBCVmNwOXdKTEFYckRTOGNYQ2VqWHpHb0VPSXFtZGxIRDR5M1BSR2FkTDdYd1FxenZpTG9TOUE1bmRwVXM5U1N4eTdMR0xkWHkwSTRXNjc2UDMzWlJSRWlQMEJRSmNxSmYxOE9CbTNTU1lOVnJUWDhjRGNPcjBDclVPamY1M0NVUUkxd0xvejBRQ21xTTE5R3ZNN2paQjNsT0NTMWFzOVB3aDhRb2x0S1JPK3dsa3Jud3hKZFFjYnpOQklhMnR0TEFkZUlXU0k5MmZMNTY1TFBGektBSW82U2s1bkhKY2pDV3ZZcHR0Tk5IU0JoVTl4QkNjMDJ1RHZGbU93SDlkOGxQYWh6bmdOXC9RcEFMYTg1SnVNWVl0VjFhVFV6Y3g2Zm5XZHdBTXU0VWR1d3N4bCtHaXBNSWtnRVZ3ZUhjazYrRzNGbERZWHdvVDRQNkk4VkFHanJvcUpZbEdYdGhFZDRnMzJhTjNueFdCbTRqY0thbmI2UVlQT05mc1RsUURjaHZ1SW1iRTYwSCIsIm1hYyI6IjM5ODQ1OTEyYmUxMTFmYWM4NzVkODRjMGM2ZTRmMTExN2M0YzYyNDFhYzFhYTQyMjcxZDFjZjM1MGRlNTA0MjQifQ==

Ads
';
Advertisement
x