Ra tay đã là cây thánh dược vạn năm, tên này rốt cuộc là ai?
Sao hơi giống người đó?
Thử dò xét trước xem sao!
An Lưu Yên mỉm cười, nàng ta uyển chuyển bước đến gần Lâm Nhất, sau đó nhẹ nhàng cúi người, nở nụ cười yêu kiều nói: “E là Lâm công tử chưa hiểu thị trường, Thiên Băng Tuyết Liên này không phải ta muốn bán là bán được đâu, trong đó còn nhiều quy tắc và đạo lý lắm.”
“Ồ?”
Lâm Nhất nói: “Làm thế nào mới có thể bán?”
“Lâm công tử, công tử thấy ta có đẹp không?” An Lưu Yên ngẩng mắt nhìn, trong khoảnh khắc nhan sắc rực rỡ, rõ ràng là gương mặt thanh tú, nhưng kèm theo vạn vẻ phong tình, trong ánh mắt càng toát ra vô tận mê hoặc.
Tựa như hoa đào nở rộ, gió xuân nhẹ lướt qua mặt.
Mị công?
Lúc trước Lâm Nhất suýt nữa đã trúng chiêu của nàng ta, giờ đây đối phương còn mạnh hơn chút, chỉ sợ càng khó đối phó hơn.
Trong lòng Lâm Nhất lập tức sinh cảnh giác, đúng lúc này có bàn tay đưa tới, là Mặc Linh Nhi!
Nàng ta nhân lúc Lâm Nhất phân tâm, vươn tay chụp thẳng vào Huyết Long Sâm, nhưng Lâm Nhất còn nhanh hơn, như tia chớp đã giành được Huyết Long Sâm.
Lâm Nhất vừa định lui về sau, thân thể của An Lưu Yên nhân cơ hội ngã vào lòng hắn.
Phập!
Lâm Nhất lập tức quyết đoán, đánh nát ghế ngồi, thân thể lùi nhanh về phía sau.
Nhưng vừa đứng vững, Lâm Nhất lập tức phát hiện có điều gì đó không ổn, hắn sờ lên chiếc mặt nạ Ngân Nguyệt trên mặt, quả nhiên là trống trơn.
Chỉ thấy An Lưu Yên đang cầm mặt nạ Ngân Nguyệt trong tay, xoay xoay hai vòng, đứng vững rồi khẽ cười nói: “Để ta xem Lâm công tử rốt cuộc có mặt mũi thế nào.”
Ào!
Nhưng khi nàng ta xoay người, nhìn rõ mặt Lâm Nhất thì sắc mặt sững sờ.
Không phải hắn!
Đó là gương mặt hoàn toàn xa lạ, thậm chí khí chất cũng hoàn toàn khác biệt, nàng ta chợt bừng tỉnh, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Vị Lâm công tử này, thật đúng là xa lạ.” An Lưu Yên lạnh lùng nói, lời lẽ không hề khách khí.
Đã không phải người đó, thì không cần phải khách sáo.
Cũng may không phải người đó, nếu không bản thân chủ động nhào vào lòng như vậy, đến mức làm vỡ cả ghế mà đối phương còn phải bỏ chạy, thì thật chẳng biết phải đau lòng đến mức nào.
An Lưu Yên tự hỏi, dù sao thì nàng ta cũng là đại mỹ nhân chứ nhỉ.
Muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, còn tu luyện mị công, sức quyến rũ còn vượt xa những người phụ nữ bình thường.
“Ta là ai, không cần phải nói cho cô biết. Bà chủ An, cô làm như vậy hơi quá đáng rồi đấy. Thiên Băng Tuyết Liên đã không bán, vậy thì ta đi là được, trả mặt nạ cho ta?” Lâm Nhất thản nhiên nói.
Trong tình huống hiện tại, hắn không thể nhận thân phận với An Lưu Yên.
Nếu không cần thiết, hắn không muốn gây phiền phức cho bất kỳ người quen nào.
“Hừ, ngươi đi được sao?”
An Lưu Yên lạnh lùng cười.
Vút vút vút!
Chỉ thấy bốn phía hồ nước, bốn thị nữ bay tới, mỗi người đều có tu vi Long Mạch tầng bốn. Ai cũng đều rút kiếm ra, ánh mắt sắc bén, không chút nào yếu mềm.
Hiển nhiên đều là sát thủ chuyên nghiệp do Thiên Tinh Các huấn luyện!
Lâm Nhất hơi nhíu mày, mọi chuyện dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Bà chủ An, ý này là sao?” Lâm Nhất nói.
An Lưu Yên lạnh lùng nói: “Còn giả vờ sao? Thiên Băng Tuyết Liên vốn đã rất khan hiếm, không bán ra ngoài, ngươi đến đây đòi mua cho bằng được, không phải gây rối thì là gì? Ngươi là Thánh Phó nào của Huyết Nguyệt Thần Giáo, nói thẳng ra đi.”
Hình như đã hiểu lầm rồi?
Lâm Nhất nhìn quanh, đang định giải thích thì kiếm ý của hắn cảm nhận được khí tức kỳ lạ, đang len lỏi về phía mấy thị nữ.
Lập tức mở miệng nói: “Cẩn thận!”
An Lưu Yên vừa định cất lời mỉa mai, thì bốn thị nữ đang cầm kiếm, trong mắt mỗi người bỗng hiện lên dấu ấn máu, ánh mắt mơ hồ rồi đột ngột lao đến tấn công nàng ta.
Vút vút vút!
Bốn thị nữ đồng loạt tung sát chiêu, thậm chí trong chớp mắt còn triệu hồi tinh tượng, phát huy sức mạnh đến cực hạn.
“Tiểu thư.”
Thấy vậy sắc mặt Mặc Linh Nhi thay đổi, vội vàng chắn trước mặt An Lưu Yên, thay nàng ta đỡ lấy sát chiêu của bốn người kia.
Mấy bóng người trong đình giao đấu như chớp, thân ảnh như ảo ảnh, lao tới lao lui.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất