Sắc mặt An Lưu Yên lạnh như băng, ánh mắt lóe sáng, nhìn Mặc Linh Nhi.
Nếu chỉ có Phương Nghiên và Chương Ưng, hai kẻ này tuy đều có tu vi cảnh giới Long Mạch tầng năm, nhưng với thực lực của nàng ta, vẫn đủ sức đánh trọng thương thậm chí chém chết bọn chúng.
Thế nhưng kẻ có tu vi cảnh giới Long Mạch tầng bảy như Mã Thanh đã đến, tình thế trở nên vô cùng rắc rối.
Hiện giờ nàng ta muốn rút lui vẫn có thể, nhưng nếu rút lui, Mặc Linh Nhi chắc chắn sẽ chết, thậm chí còn bị làm nhục.
“Muốn đi sao?”
Trong mắt Mã Thanh lóe lên tia lạnh lẽo, nhạy bén bắt được ánh nhìn của An Lưu Yên, khinh bỉ rồi vung tay chộp về phía Mặc Linh Nhi.
Mặc Linh Nhi vốn đã bị trọng thương, cơ thể mềm nhũn không còn sức lực, bị trúng chiêu này lập tức mất khống chế, thân thể bị kéo bay về phía trước.
Vút!
Chỉ là đúng lúc sắp bị kéo đi, có bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng ta, nhanh như chớp kéo nàng ta về phía sau lưng mình.
“Chó hoang từ đâu tới, dám lo chuyện bao đồng?”
Chương Ưng đứng cạnh Phương Nghiên, trong mắt lóe lên sát khí, lập tức định ra tay với Lâm Nhất.
Mã Thanh đưa tay ngăn cản, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, nói: “Tạm thời đừng động đến hắn.”
Chủ yếu là ông ta không nhìn thấu Lâm Nhất, lúc nãy giao đấu, người này cũng không ngăn cản gì, khiến ông ta khó mà phán đoán.
Việc cấp bách trước mắt vẫn là bắt thánh nữ của Ma Môn.
Để bố trí cuộc tập kích này, bọn họ đã tốn không ít công sức, nếu nhiệm vụ thất bại sẽ phải đối mặt với sự phản kích điên cuồng của Thiên Tinh Các.
“Tiểu thư đừng lo cho ta, cô mau đi đi!” Mặc Linh Nhi ở sau lưng Lâm Nhất, không kịp kinh ngạc vì sao người này ra tay cứu mình, vội vàng hô lên với An Lưu Yên.
“Hừ, muốn đi, cô nghĩ đi được sao?”
Mã Thanh lạnh lùng nói: “An Lưu Yên, cô có thể thử xem Long Nguyên của mình… Còn dùng được nữa không.”
Ở phía xa trên hòn núi giả, sắc mặt An Lưu Yên lập tức thay đổi, hoảng hốt phát hiện Long Nguyên trong cơ thể mình như nước bùn trong đầm lầy, dần dần trở nên sền sệt. Dù vận lực thế nào cũng khó mà điều động.
“Giáng Long Tán!”
An Lưu Yên đầy kinh hãi kêu lên.
Đây là độc dược, nhưng độc tính rất yếu, thời gian duy trì cũng rất ngắn, chỉ khoảng nửa nén hương.
Thế nhưng nó không màu không mùi, dù cường giả cảnh giới Sinh Tử lơ là cũng sẽ rất dễ trúng phải. Khi trúng độc, Long Nguyên sẽ khó điều động, sau đó toàn thân dần dần mềm nhũn, cho đến khi hoàn toàn mất lực, dưới cảnh giới cấp Thánh rất khó có cách hóa giải.
Nhưng loại độc này vô cùng đắt đỏ, rất ít người nỡ dùng cho cường giả cảnh giới Long Mạch.
“Huyết Nguyệt Thần Giáo đúng là chịu chơi.” An Lưu Yên nghiến răng nói.
“Cô cũng đừng trách bọn ta, muốn trách thì trách cô đi, tự dưng ở đảo Lưu Không nhiều ngày như vậy. Nếu không, đâu đến lượt chúng ta có cơ hội.” Mã Thanh thản nhiên nói, rồi ra lệnh: “Bắt lấy nàng ta!”
Vút!
Phương Nghiên và Chương Ưng đồng thời ra tay, mỗi người đâm ra hàng trăm kiếm ảnh, như mưa bão ào ạt, không cho nàng ta cơ hội thi triển ảo thuật.
An Lưu Yên cầm chặt quạt xếp, va chạm với trường kiếm của hai người, phát ra tiếng kim loại vang dội.
Khi ba người giao đấu, các công trình trên mặt hồ đều bị dư chấn đánh tan tành.
Hồ nước vốn khá rộng lớn, chỉ trong chớp mắt đã chỉ còn khu vực quanh chỗ Lâm Nhất là còn nguyên vẹn, những nơi khác đều đã trở thành đống đổ nát.
Trên mặt hồ dấy lên từng đợt sóng dữ dội, kình khí va chạm, không ngừng khuấy động.
Vút vút vút!
Động tĩnh quá lớn, các thị vệ Thiên Tinh Các đang đứng bên ngoài trung tâm nghe tiếng động lập tức chia thành nhóm ba đến năm người lao nhanh vào trong.
Tuy bọn họ đông, nhưng phần lớn tu vi chỉ ở cảnh giới Thần Đan, thỉnh thoảng mới có vài người đạt đến cảnh giới Long Mạch, mà cũng hiếm ai vượt qua Long Mạch tầng ba.
Dù sao nơi này cũng chỉ là hòn đảo biên giới của Thiên Vực Tà Hải, không tính là nơi phồn hoa trọng yếu, có được từng ấy cường giả Thần Đan đã là điều vô cùng khó khăn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất