Đó đã là cảnh giới vô cùng khủng khiếp, đã vượt qua bảy lần long kiếp, máu, xương cốt, cơ bắp, ngũ tạng toàn thân đều được cường hóa thoát thai hoán cốt. Long Nguyên trong cơ thể càng hùng hậu như biển, nóng rực cuồn cuộn như dung nham sôi trào. 

 

Ông ta không cần nhúc nhích, đã dễ dàng tiễn hết đám người đó xuống địa ngục, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu. 

 

Vài cường giả cảnh giới Long Mạch, chỉ một chiêu đã bị đánh bại, không chết, nhưng sau khi ngã xuống cũng không thể gượng dậy nổi. 

 

Cao thủ của Thiên Tinh Các quả thực đã bị kéo chân cả rồi! 

 

An Lưu Yên nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nóng như lửa đốt, càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Trong lúc phân tâm như thế, cộng thêm trúng độc, nàng ta lập tức bị Phương Nghiên đánh trúng, lùi xa về phía sau. 

 

“Hừ.” 

 

Mã Thanh thấy vậy, lập tức cười khinh bỉ, biết rằng việc bắt giữ An Lưu Yên chỉ còn là vấn đề thời gian. 

 

Trong lòng Lâm Nhất khẽ khựng, bàn tay đang cầm chén trà bỗng siết chặt. 

 

Ân oán giữa Ma Môn và Huyết Nguyệt Thần Giáo, hắn không muốn dính vào, cho dù bình thường có gặp phải cũng sẽ không can thiệp. 

 

Hai phái này đều thuộc về ma đạo, đối địch lẫn nhau đã ba ngàn năm, năm đó Ma Đế từng đánh trọng thương Huyết Nguyệt Thần Giáo, khiến bọn chúng im hơi lặng tiếng suốt hơn ngàn năm. Nhưng hiện giờ, đối phương vẫn dần dần lớn mạnh, đặc biệt sau khi Nam Đế ngã xuống, Huyết Nguyệt Thần Giáo càng khôi phục thế lực như xưa. 

 

Cho đến nay, thậm chí đã có thể ngang hàng với Ma Môn, không còn bị động chịu đòn như trước nữa. 

 

Nhưng chuyện có liên quan đến An Lưu Yên, hắn không thể không quan tâm, nhưng với thân phận hiện tại, nếu ra tay thì thật sự sẽ rất phiền phức. 

 

Huống hồ, với tu vi của Mã Thanh, muốn đối phó cũng không dễ dàng gì. 

 

Lâm Nhất đoán, với thân phận của An Lưu Yên, trong tay nàng ta chắc chắn có lá bài tẩy do cường giả cảnh giới cấp Thánh để lại. Nhưng người phụ nữ này rõ ràng là mềm lòng, không thể bỏ mặc Mặc Linh Nhi. 

 

Ngay trong lúc ý nghĩ xoay chuyển, tình thế của An Lưu Yên càng lúc càng nguy hiểm, tên Chương Ưng kia càng quá đáng, thấy An Lưu Yên trúng độc đã nặng, trong mắt lóe lên ánh tà dâm, đưa tay ra muốn xé toạc quần áo của An Lưu Yên. 

 

“Thân hình của bà chủ An, nếu như không mặc quần áo, e là rất quyến rũ nhỉ, ha ha ha ha!” Chương Ưng cười lớn, ra tay không chút nương tình. 

 

Keng! 

 

Âm thanh xé gió vang lên, đó là chiếc đĩa trà, như tia chớp bay tới đánh vào cổ tay của Chương Ưng. 

 

Chương Ưng khinh bỉ, nhanh chóng xoay người, chém vỡ đĩa trà, rắc, đồ sứ lập tức vỡ vụn. Gã nhìn về phía Lâm Nhất đang ngồi ở xa, tức giận nói: “Không biết lượng sức mình!” 

 

Ùng ùng! 

 

Nhưng lời vừa dứt, gã kinh hãi phát hiện những mảnh vỡ của đĩa trà vẫn đang không ngừng rung động, mỗi mảnh đều bao phủ bởi lưỡi dao vô cùng sắc bén. 

 

Sau đó, vô số mảnh vụn dày đặc như mưa bay tới chém thẳng về phía gã, Chương Ưng hoảng hốt, cổ tay rung lên, kiếm quang múa thành ánh sáng mạnh mẽ. 

 

Kết quả mỗi lần mảnh sứ bị vỡ, số lượng tăng gấp đôi, liên tục ba lần như vậy, số mảnh vỡ đã nhiều đến mức Chương Ưng không thể phòng thủ nổi nữa. 

 

Phập! 

 

Những mảnh vụn gào thét lao tới, Chương Ưng cố gắng bảo vệ điểm yếu, nhưng toàn thân vẫn bị cắt ra mấy vết thương máu me đầm đìa. 

 

Mọi việc diễn ra trong chớp mắt, tuy Chương Ưng không bị thương nặng, nhưng tất cả những người có mặt ở đó đều vô cùng kinh ngạc. 

 

Rốt cuộc Lâm Nhất vẫn không yên tâm để mặc An Lưu Yên, nên đã ra tay, hắn nhìn mấy người kia nói: “Lấy nhiều hiếp ít thì thôi đi, còn âm thầm hạ độc, cái gọi là Thần Giáo cũng thật khiến người ta khinh thường.” 

 

Mã Thanh lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, nói: “Nhóc con, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà ra tay. Huyết Nguyệt Thần Giáo ta làm việc, đâu cần giải thích với ngươi, tốt nhất là biết điều chút, ngoan ngoãn ngồi đó đừng động đậy, nếu không thì cả Thiên Vực Tà Hải này cũng không có chỗ cho ngươi dung thân.” 

 

“Hơ, thật là oai phong quá nhỉ.” 

 

Lâm Nhất cầm chén trà, khẽ cười nói. 

 

Hắn nói chuyện đầy kiêu ngạo, ra vẻ như chẳng coi ai ra gì, khiến người ta cảm thấy khó nắm bắt. 

 

“Rốt cuộc hắn là ai vậy?” 

 

An Lưu Yên đứng trên mặt nước, từ xa nhìn Lâm Nhất, trong lòng rối bời, giờ đã có thể chắc chắn, hắn không phải người của Huyết Nguyệt Thần Giáo. 

 

Nếu không phải người của Huyết Nguyệt Thần Giáo, vậy làm sao hắn biết tên mình? 

 

Linh cảm ban đầu của ta, chẳng lẽ không sai? 

 

Nghĩ đến đây, trong lòng An Lưu Yên có chút kích động, lồng ngực phập phồng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất không thể rời đi. 

 

“Muốn chết!” 

eyJpdiI6IkFtS0xLUEpcLzk5V1lTS1AxRVhuRlhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ind1UWxQWEZHbE5iUkVcL054UHFyelZBME43Z3BDd3RGTWR1dEZkU25GcUMwV3NXZ1VSdll0akx5N3dMUzZ4emlIIiwibWFjIjoiYzhjNGRjZmU1MTYzYzExOGZkMjAwNTcwODg1ZWY1MDViYzgyNjNhOTI3YWYyOWI2ZDZmZDA0ZjUzYzUwZmQ5MCJ9
eyJpdiI6Ims4TlJoV0w5Nys5dkhVUnpyZloyOEE9PSIsInZhbHVlIjoiUDdiMlFWeDBoZFdMUVpzMlduYVRiemlseWF5RUVBM3NGdG4zTG5EMG1EWE5UbkhJM0IyT2dWaDNxNWlNSHF6VkJFMnRHcFZEY1F6cmZyTndkQjlMQmlOUFNpcXNGQzRKckh5bGFkdXhPT0N4eFVVbFhzOEN4VktFZ295dHEwc1FIMHYxb3pLVjdJXC9WTVN1eFdMNXVtUG9NQTlmQTlWNUhINWZ4OEE3TnZuVld6c2xZczNWMkZhRnM5aHcrRW9vRjlhVUJYXC84bGVVZUFaOUFpN0gxbVlBaUs2c2NRTVZRcTdVM01RUkoza0FGWllBQkRlaXRTemdLdENHOFwvSzd4NG1RRDhaTENrS2RaWHkyMEhHcmYrcURacFFmTTA4cVRIMndPbDUrV3hkc09cL0FHYXFwaW5YREttaktXckFnUWtMNDFjU1gxRkFxc3JldTBxWWhZZmk5XC9JVVwvTXRqRUNaVlkzRXZ4XC83dEpaYzJMaEUxKzhHSFFXaXhMdXp5dTQyVSIsIm1hYyI6IjM2NzdmNzJhZWIyZWRjNmRhNTcwNWNiNzNjODA1MDNhNmE4ZTc3OTlhMDgxYjZhZjVmMTE0NjIxNGM5ZmI4M2YifQ==

Ads
';
Advertisement
x