"Ha ha ha, hai đứa nhóc, chút bản lĩnh này mà đòi đấu với bổn vương! Ngoan ngoãn để bổn vương ăn đi, làm chất bổ để bổn vương tấn thăng thành long mãng!", hải mãng sừng huyết cười như điên, mưa gió càng lúc càng dữ dội.
Nó chặn đường cướp thuyền thực ra là nước cờ khá mạo hiểm.
Nhưng long kiếp sắp tới, nếu trước đó không dựa vào huyết mạch mà tấn thăng thành long mãng, ắt sẽ chống không nổi một kiếp ấy.
Chỉ đành liều mạng. Vừa hay đám người trên thuyền toàn nữ tử, đều là thể Huyền Âm, là đồ bổ tốt nhất giúp nó tấn thăng long mãng.
"Ha ha ha!"
Tiếng cười điên cuồng dữ tợn, mây đen ùn ùn dồn đến, sấm chớp đùng đoàng, sóng biển gầm rít không ngớt.
Bộp!
Hai luồng sóng nước ngưng tụ thành sợi xích, trói chung Lâm Vãn và Lạc Thư Di lại, nhanh như chớp kéo thốc vào miệng nó. Khoảnh khắc này, cả hai đều đã vô cùng tuyệt vọng.
"Sư tỷ, ta liên lụy tỷ rồi", Lạc Thư Di áy náy.
Lâm Vãn lại bật cười: "Nói gì mà liên lụy với chẳng liên lụy, chúng ta là tỷ muội tốt, hôm nay chết cùng nhau cũng được mà. Hơn nữa... giờ chẳng phải chúng ta vẫn chưa chết sao? Biết đâu lại có quý nhân tới cứu!"
Có lẽ con người khi cận kề cái chết, tuyệt vọng đến cùng cực rồi lại đột nhiên nghĩ thoáng ra. Lâm Vãn trái lại bình thản, quay sang vỗ về Lạc Thư Di đang khóc.
Keng! Keng! Keng!
Đúng lúc ấy, từ xa vang lên tiếng tiêu phiêu bồng, một bóng người áo trắng phá không lao vào khoảng không này.
Rắc!
Ngay khoảnh khắc bóng trắng ấy xuất hiện, những xích nước trên người Lạc Thư Di và Lâm Vãn liền gãy vụn. Hai người kinh hãi vội thoái lui.
"Là hắn!"
"Lâm Tiêu!"
Sau khi đáp xuống mặt nước, cả hai ngẩng lên, trong mắt đều hiện vẻ kinh ngạc. Bóng trắng kia chính là Lâm Tiêu - người họ từng gặp một lần trước đó. Chính là người thanh niên mặc bạch y, thổi cây tiêu, đeo mặt nạ bạc.
Vèo!
Lâm Nhất hạ tiêu xuống, thân ảnh chớp nhoáng mấy lần trên mặt nước, nhanh như điện xẹt đã tới trước mặt hai người.
"Hai cô không sao chứ?"
Hắn dịu giọng hỏi, đảo mắt nhìn qua: Lạc Thư Di bị thương không nhẹ, Lâm Vãn thì có vẻ khá hơn, nên ánh mắt hắn dừng lại trên Lạc Thư Di lâu hơn.
"Cũng ổn. Lâm công tử mà tới trễ chút nữa, e rằng hai ta đã chôn xác nơi này rồi", Lâm Vãn trấn tĩnh lại, đánh giá đối phương.
Lạc Thư Di thì lo lắng hơn: "Lâm công tử cẩn thận, con hải mãng sừng huyết này có huyết mạch Long tộc. Chúng ta quay về thuyền rồi tính sau".
"Đúng đó!"
Lâm Vãn cũng vội nói.
Huyết mạch Long tộc?
Với ta thì việc đó chẳng nghĩa lý gì. Long uy của con yêu thú này liệu có mạnh hơn thần cốt Thanh Long nổi không? Lâm Nhất thầm nhủ.
"Kẻ nào cũng đừng hòng rời khỏi đây!"
Hải mãng sừng huyết nổi giận đùng đùng. Bị cướp mất đồ ăn đã dâng tới miệng, nó gào thét trừng mắt nhìn Lâm Nhất.
Ầm!
Nó há cái miệng đỏ như máu, một vòng sóng âm cũng đỏ như máu cuộn theo uy áp ngập trời quét ra theo phương ngang.
Bùm!
Mặt nước nổ tung, sức mạnh cuồn cuộn trong sóng âm như muốn xé rách cả hư không.
Nhanh quá!
Lâm Nhất không kịp nghĩ nhiều, thân ảnh lóe lên, nhanh chóng chắn trước mặt hai cô gái. Tiêu Tử Ngọc Thần Trúc kề lên môi.
Trên người hắn tỏa ra quầng sáng nhạt. Hắn hít một hơi thật sâu, thân như kình ngư nuốt bão, đến khi thở ra thì một hơi ấy nối liền mãi không dứt, như cuồng phong mưa rào, như đê vỡ sông tràn.
Mười ngón tay hắn chuyển động nhanh đến quỷ dị, nhanh đến hoa mắt, khó ai tưởng tượng nổi.
Cùng lúc, thánh văn Kim Ô trong hồn cung bừng bừng sáng rực, phóng ra quang mang chói lòa đến cực hạn.
Ầm!
Chỉ trong chớp mắt, một hơi ấy đã thổi ra hàng trăm nốt, dị tượng xuất hiện không dứt. Khi vòng sóng âm đỏ máu sắp ập tới trước mặt Lâm Nhất, sau lưng hắn bỗng dâng lên một vầng mặt trời.
Đó là vầng mặt trời đỏ rực, đang vút lên cao. Tiếng tiêu dồn dập khiến người nghe cũng phải thót tim.
Rắc!
Vòng sóng âm đỏ máu vừa ập tới trước mặt Lâm Nhất đã nổ tung ngay, hóa thành cuồng phong thổi vạt áo hắn bay phần phật.
Vù vù! Mái tóc dài bị thổi đến tung loạn điên cuồng. Dư ba chấn động, mười dặm xa dựng lên một bức tường nước cao ngàn trượng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất