Cần phải áp đảo đối phương ngay từ đầu, rồi nghiền nát liên tục, đến khi khiến cho đối thủ bỏ mạng mới thôi. 

 

 

Đây là cổ khúc cực kỳ bá đạo, không chừa đường lui. Chỉ cần bị đối thủ làm đứt mạch khúc hoặc áp chế, người thổi sẽ lập tức bị phản phệ đến trọng thương. 

 

Lạc Thư Di và Lâm Vãn tim còn đang căng như dây đàn, phút chốc đều ngây người. 

 

Hai người há hốc miệng, không nói nổi lời nào. Quá kinh người, trong một hơi mà thổi ra gần nghìn nốt. 

 

Lại còn tái hiện trọn vẹn ý cảnh ẩn trong từng nốt. Ngay khoảnh khắc sóng âm màu máu ập tới, tức khắc phá địch, làm trọng thương đối phương. 

 

Cả hai đều thông hiểu âm luật, chỉ liếc là biết Đạo âm luật của Lâm Tiêu đáng sợ đến nhường nào. 

 

Ầm ầm ầm! 

 

Vầng mặt trời treo cao, tiếng tiêu không dứt. 

 

Lâm Nhất từng bước tiến lên, mặt trời sau lưng theo tiếng tiêu mà càng lúc càng dâng cao, tạo thành uy áp cực kinh người đè áp đối thủ. 

 

Bầu trời vốn âm trầm u ám, mây đen vần vũ sét giật liên hồi, dưới ánh mặt trời bỗng quang đãng không gợn mây. 

 

Gió tạnh mưa tan, trên biển cả sóng còn xao động, tiếng tiêu dâng cao vọng khắp. 

 

Bộp bộp bộp! 

 

Hải mãng sừng huyết tung đủ đòn tấn công, nhưng chưa kịp chạm đến Lâm Nhất đã bị tiếng tiêu đánh nát. Tóc hắn tung bay, từng bước tiến sát. Khi còn cách đối phương chưa đến ngàn mét. 

 

Rắc! 

 

Hải mãng sừng huyết cuối cùng chống đỡ không nổi. Trên thân nó nứt toác ra từng đường máu, thân hình quằn quại rít lên từng tràng đau đớn. 

 

Nó phun máu ồng ộc, cuộn tranh phân thân Thánh giả đã nuốt trước đó cũng theo máu mà phun ra ngoài. 

 

"Nhật lạc!" 

 

Lâm Nhất khẽ nhướng mày, trong mắt lóe lên tia lạnh. Hắn bay vút lên, chớp mắt đã ngang tầm với vầng mặt trời. Mặt trời hùng vĩ ấy liền như thiên thạch giáng thẳng xuống hải mãng sừng huyết. 

 

Khúc điệu thổi lúc mở màn quá cao, thành ra khúc này còn chưa đi được nửa, hắn đã khó lòng gắng thêm. Dù là hồn lực hay thân thể đều không chịu đựng nổi, đành để mặt trời này rơi xuống như sao sa. 

 

Bộp! 

 

Vầng mặt trời va vào thân thể hải mãng sừng huyết, toàn thân nó bốc lên từng tia lửa, rít gào thống khổ cực độ. 

 

Những vết nứt sẵn có trên mình lập tức lan rộng, sức va đập khủng khiếp nện nó xuống mặt nước, tạo thành một hố sâu khổng lồ. 

 

Phì phò! 

 

Lâm Nhất buông tay, thở dốc liên hồi, người rơi chậm xuống. 

 

Đến khi đứng được trên mặt nước, hắn loạng choạng mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững. Mệt rã rời, suýt thì tự dồn mình đến kiệt sức. 

 

Bằng cảm ứng kiếm ý, con hải mãng sừng huyết bị trọng thương kia đang liều mạng tháo chạy. 

 

May mà nó chạy rồi. 

 

Vút! Vút! Vút! 

 

Lâm Vãn và Lạc Thư Di, một người ôm tỳ bà, một người cầm sáo trúc. Thân ảnh uyển chuyển, lướt nhẹ đã đến bên Lâm Nhất. 

 

"Lâm công tử, không sao chứ?", Lâm Vãn lo lắng hỏi. 

 

Vừa rồi điệu tiêu của Lâm Nhất nhanh đến rợn người, nghe mà tim hồi hộp muốn nhảy khỏi lồng ngực. 

 

Người thổi khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, gần như trong chớp mắt đã khiến dị tượng  của khúc nhạc hiển hiện tới mức hoàn mỹ. 

 

Sau khi đạt đến hoàn mỹ, tiêu âm của Lâm Nhất vẫn còn không ngừng đi lên, đến mức Lâm Vãn và Lạc Thư Di đều sợ đến chết lặng. 

 

Lâm Nhất mỉm cười: hai cô gái chắc vừa rồi đều bị dọa, thật ra chính hắn cũng giật mình một phen. 

 

Lạc Thư Di đứng bên đánh giá Lâm Nhất, không nói gì. Giờ đây nàng ta đã có thể xác định, người trước mặt quả thực không phải Lâm Nhất. 

 

"Cũng tạm. Con hải mãng sừng huyết chắc sẽ không quay lại nữa", Lâm Nhất mỉm cười. 

 

"Đa tạ công tử cứu mạng". 

 

Lâm Vãn và Lạc Thư Di vội vàng cúi người cảm tạ. 

 

Lâm Nhất xoay xoay cây tiêu trong tay, khẽ nói: "Giang hồ này nhỏ thật, không ngờ gặp lại nhanh thế". 

 

Từ sau khi tiếp xúc với An Lưu Yên, hắn lấy lại lòng tin với Quy Thần Biến, đối diện hai cô gái này cũng ung dung hơn nhiều. 

 

Vèo! 

 

Lâm Vãn bay vọt lên, chộp lấy một cuộn tranh trên không. 

 

Cuộn tranh tỏa ra thánh quang, dẫu bị hải mãng sừng huyết nuốt vào bụng cũng không vương chút nhơ bẩn, vẫn trắng tinh không tì vết. 

 

Lâm Nhất liếc qua đã nhận ra đây là cuộn tranh phân thân của Thánh giả. 

 

Không khó để nhận ra bởi khi xưa Dao Quang Kiếm Thánh cũng từng tặng hắn một bức. Dao Quang giáng lâm, một kiếm chém sạch các đại lão cảnh giới Sinh Tử của sáu đại Ma tông. 

 

Nhìn cuộn tranh, Lâm Nhất bất giác nhớ đến sư tôn, thoáng ngẩn người. Không biết giờ sư tôn thế nào rồi. 

 

"Lâm công tử, lần này dù huynh có nói gì cũng phải lên thuyền với bọn ta một chuyến, không được đi nữa!" 

 

Cuộn tranh phân thân Thánh giả tưởng đã mất mà lại tìm được, mối hiểm nguy cũng đã được hóa giải, tâm tình Lâm Vãn rất tốt. Nàng ta nhìn chằm chằm Lâm Nhất, ánh mắt nóng rực. 

 

Bên cạnh, Lạc Thư Di cũng vô thức nhìn Lâm Nhất, trong mắt mơ hồ mang chút chờ mong. Biết đâu sau chiếc mặt nạ kia thật sự là gương mặt quen thuộc ấy, dẫu hy vọng đó có thực sự mong manh. 

 

Lâm Nhất giật mình hoàn hồn. Thấy hai cô gái nhìn mình, hắn nghĩ một thoáng rồi nói: "Hai cô định tới thành Thiên Vực phải không? Nếu vậy, ta có thể đồng hành một đoạn". 

eyJpdiI6Ik01WjlNVmZad1Z3aUFyWVlBdDQ1NVE9PSIsInZhbHVlIjoiVlVrQitjeisxVG42bnh0eE9mM08zdnBwelwvNTBPa1dETTVHUUNZcnpjVkpEdGVtdG1Cbzc0MmlkN2c0cGd6dWIiLCJtYWMiOiI3ZjlhZGE5ZjNiYmM3ZGM5Yjc2YzkxYzU2NWMwOTljNTQ0MzY0NWNlOTFlMDYyZDNjNmRiOTAyM2VhODFhZjU4In0=
eyJpdiI6InZoM2tJdVBMb0lLRlp4M0RvejBVQXc9PSIsInZhbHVlIjoiczFNenVuSFp0RTNSUnBlb0VhV1gyY2hnSVBsZk9OSXg2VFhRM0pma1M1ajdEekp1OFRyOCtsSGJsOGVJZXZtQmZJMlFQZWJwdHhGd0ljMEhKM1p5UnZEcWRGS21LeWpTOHg4UWthQ1wvOHFJMmloUmZiem1WVWQ4ZXgyeGFcLzg1TmhudG5tckdsK3huNjVGbHNhSUVwUlBON1dpUXhuRzFMVnFxaEJUTW5TWG52VnR4cndib05vc1wvXC95YWJ2U3N2VXhUM29qbGlmUXhoMXpFSkh6TG9DbkQ3c3lqNGczeURodUhBeTNZNXRVazY4Z0M4aEpBc3dzNkhGK2JVbWtIYVZtWGtLN3J0OVJhb25Rc2ZqdngwT1lHZXVrMjlzT2RvTU9GTWorQ1NiRVJRPSIsIm1hYyI6IjhjOTczOGNjNTgwNWVmOTQyOTVhNTA0MDY2Y2E1MjliOTJlYWM3NjU5M2JlNGQwMmUxZWNlYjJmODJhNDJiMTQifQ==

Ads
';
Advertisement
x