Thấy hai cô gái nhìn về phía mình, Lâm Nhất khẽ gật đầu.
Lần đầu còn có thể nói là không quen vì dù gì cũng là lữ khách trong giang hồ, nếu hắn tiếp tục từ chối thêm lần này thì có là Lâm Vãn cũng sẽ sinh nghi.
Sau khi hải mãng sừng huyết bỏ chạy, đám hải mãng khác lập tức tản ra, có thể thấy lâu thuyền ở xa xa vẫn bình an đứng trên mặt biển.
Vút!
Nhảy vài ba bước, ba người đã nhảy lên được boong thuyền.
"Đại sư tỷ, đám hải mãng rút hết rồi..." Những đệ tử khác của Thánh Âm Các đang chuẩn bị chiến đấu trên thuyền vội vàng chạy đến nói.
Lâm Vãn cười nói: "Không sao rồi, lần này may có Lâm Tiêu công tử ra tay cứu mạng cả thuyền chúng ta."
"Đó chẳng phải là vị công tử hôm trước sao?"
"Đúng đó, ta nhớ cái mặt nạ này mà."
"Lâm công tử quả thật lợi hại, nghe khúc nhạc lần trước hắn thổi là đã thấy bất phàm rồi."
"Chắc Lâm công tử rất tuấn tú lắm đó!"
"Hí hí, không biết Lâm công tử bỏ mặt nạ xuống thì trông sẽ thế nào nhỉ!"
Các nữ đệ tử Thánh Âm Các ở trên thuyền đều rất bạo dạn, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất mà đánh giá, thì thầm to nhỏ với nhau không giấu giếm gì.
"Lượn qua chỗ khác đi, một đám lẳng lơ." Lâm Vãn bật cười, đuổi mấy cô bé đi, mấy cô bé này đang tuổi xuân phơi phới, bình thường nói chuyện cũng chẳng kiêng kị gì cả.
Thấy Đại sư tỷ nói thế, bọn họ cười khúc khích đi ra ngoài, đi được chút lại ngoái đầu lại nhìn Lâm Nhất, che miệng cười.
Dưới lớp mặt nạ, Lâm Nhất có hơi ngượng ngùng, hắn chưa trải qua chuyện này bao giờ, cảm giác như rơi vào Nữ Nhi Quốc vậy.
"Lâm công tử, huynh hãy nghỉ ngơi trước đi, ta và sư muội chuẩn bị một chút rồi sẽ đến nói chuyện với huynh." Lâm Vãn nháy mắt nhìn Lâm Nhất cười nói.
Hiện tại hai cô gái trông có phần chật vật, đã vậy còn bị thương nữa nên không thể tiếp đại Lâm Nhất là chuyện hiển nhiên.
"Không sao."
Lâm Nhất mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Sau đó hắn vào khoang thuyền, rồi đi vào một căn phòng yên tĩnh ở trên lầu theo sự hướng dẫn của một đệ tử Thiên Âm Các để nghỉ ngơi.
...
Lạc Thư Di và Lâm Vãn tắm rửa chải chuốt xong.
"Vết thương đỡ hơn chưa?" Lâm Vãn mở miệng nói trước.
Lạc Thư Di mỉm cười dịu dàng nói: "Vết thương tuy nặng nhưng không ảnh hưởng đến căn cơ, dưỡng thương một thời gian sẽ lành thôi."
Lâm Vãn gật đầu nói: "Vậy chút nữa ta phải chiêu đãi Lâm Tiêu mới được."
"Không!"
Lạc Thư Di quả quyết từ chối.
Ánh mắt Lâm Vãn thoáng hiện vẻ kỳ lạ, đoán được ý nghĩ của Lạc Thư Di, nàng ta mỉm cười nói: "Chẳng lẽ muội vẫn cho rằng hắn là Lâm Nhất sao? Muội muội ngốc, Lâm Nhất đã chết rồi, mà dù hắn chưa chết đi nữa thì tận trăm năm không thể xuất hiện như này, muội cũng chỉ có thể xem như hắn đã chết rồi thôi."
"Huống chi, muội cho rằng Lâm Nhất có được trình độ âm luật như thế thật sao? Ta e rằng trình độ âm luật của Lâm Tiêu còn cao hơn ta và muội nữa, có khi còn là truyền thừa cổ xưa nữa kìa! Nếu đúng là Lâm Nhất thật, hắn ăn gan hùm hay gì mà dám lên thuyền chúng ta đây, hửm?"
Lạc Thư Di khẽ thở dài: "Ta biết, nhưng lòng ta vẫn le lói chút hy vọng."
"Thôi đừng nghĩ nữa, đi thôi." Lâm Vãn nắm tay nàng ta, mỉm cười an ủi.
Nửa giờ sau.
Lâm Vãn mở tiệc chiêu đãi Lâm Nhất ở trên thuyền, trên bàn bày sẵn rượu ngon và món ngon, cách đó không xa là các đệ tử Thiên Âm Các đang chơi đàn đánh trống tấu nhạc.
"Lâm công tử, ta kính huynh một ly trước, đa tạ ơn cứu mạng của huynh lần này." Lâm Vãn và Lạc Thư Di cùng đứng dậy nâng ly
Sau khi ba người uống cạn, cặp mắt xinh đẹp của Lâm Vãn sáng lên, nhìn về phía Lâm Nhất cười nói: "Có phải lần này Lâm công tử đến thành Thiên Vực là vì đại hội Lang Nha không?"
Lâm Nhất gật đầu, không phủ nhận.
Nghe vậy, mắt Lâm Vãn sáng lên: "Lầu Phi Tuyết, Linh Lung Các, Vạn Hoa Cốc, cung Thiên Hương... không biết huynh được nhạc phường nào mời đến?"
"Không nhà nào cả."
Lâm Nhất lắc đầu nhẹ giọng nói.
Muốn tham gia đại hội Lang Nha, ngoài những các thánh địa cổ được mời thẳng ra thì buộc phải gia nhập Tứ Đại Nhạc Phường. Nói trắng ra là đại hội Lang Nha chính là cuộc cạnh tranh giữa Tứ Đại Nhạc Phường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất