Danh tiếng của đại hội Lang Nha quá lớn!
Chỉ cần giành được vị trí đầu bảng thì sẽ lập tức sẽ vang danh thiên hạ, danh tiếng của nhạc phường cũng sẽ tăng vọt theo.
Trước khi đại hội Lang Nha bắt đầu, ngoài các tư nhạc được chính các nhạc phường đào tạo ra, họ còn sẽ chủ động mời các tư nhạc vang danh khắp thiên hạ tới.
Các đệ tử thế gia có truyền thừa đều được mời từ sớm, trở thành miếng bánh được các nhạc phường săn đón.
Lâm Vãn tỏ ra rất ngạc nhiên, một tư nhạc trẻ tuổi như Lâm Nhất mà lại không được Tứ Đại Nhạc Phường để mắt đến.
"Chắc hẳn Lâm công tử cũng có truyền thừa, đúng không?" Lâm Vãn hỏi.
"Quả thật là có, nhưng dòng dõi truyền thừa của ta đã ẩn dật rất nhiều năm rồi, chắc chẳng còn ai nhớ đến nữa." Lâm Nhất thuận miệng nói bừa.
Lâm Vãn và Lạc Thư Di nhìn nhau, cả hai đều không tin lắm.
"Tứ Đại Nhạc Phường ấy, không biết Lâm công tử có ý định gì chưa?" Lạc Thư Di hỏi.
"Chưa có."
Lâm Nhất ăn ngay nói thật, kế hoạch ban đầu là đến thành Thiên Vực, đợi nào gặp An Lưu Yên rồi mới tính tiếp.
Việc vào được Tứ Đại Nhạc Phường vốn đã phiền phức, thân phận của hắn cũng chẳng sạch sẽ gì, vẫn cần An Lưu Yên giúp hắn chuẩn bị một thân phận giả có thể qua được điều tra.
"Không biết Lâm công tử có suy nghĩ gì về cung Thiên Hương? Nếu có hứng thú, tiểu nữ có thể giúp giới thiệu cho."
Lâm Vãn hơi híp mắt lại, mỉm cười nói.
Ánh mắt Lâm Nhất thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, nói: "Không ngờ Lâm cô nương còn có khả năng này."
Người muốn tham gia đại hội Lang Nha cực kỳ nhiều, ngưỡng đầu vào của bốn bên lại cực kỳ cao, nghe cách Lâm Vãn nói thì hình như nàng ta rất tự tin..
"Không đến mức đó đâu."
Lâm Vãn cười nói: "Thánh Âm Các vốn có chút tiếng tăm ở Hoang Cổ Vực, nhưng khi ở Thiên Vực Tà Hải thì lại chẳng mấy ai biết. Chỉ là hai người bọn ta có một người tỷ muội thân thiết, địa vị nàng ta ở Thiên Hương rất tôn quý. Nếu nàng ta chịu mở miệng, suất này chắc chắn không thành vấn đề."
"Vậy cũng không hay lắm đâu." Lâm Nhất dè dặt.
Nhưng Lâm Vãn lại rất thoải mái, cười nói: "Huynh đã cứu mạng bọn ta, ơn tình này vốn phải trả. Huống hồ với trình độ âm luật này của công tử đã hoàn toàn xứng đáng với suất này rồi."
Lâm Nhất còn định từ chối, Lạc Thư Di đã cười nói: "Lâm công tử đừng vội từ chối, còn chưa biết tỷ muội đó của ta có chịu nhờ hay không nữa mà. Huynh cứ đồng ý trước đi, đến lúc đó nếu Lâm công tử có lựa chọn khác, phải trả ơn tình này thế nào chúng ta sẽ cùng bàn lại sau."
Lạc Thư Di trông dịu dàng nhưng lời nói lại không hở có kẽ hở nào, hoàn toàn không cho Lâm Nhất có cơ hội để từ chối.
"Vậy được." Lâm Nhất nói.
Dù sao cũng phải vào một trong Tứ Đại Nhạc Phường, nếu có thể thuận nước đẩy thuyền vào được Thiên Hương thì cũng bớt không ít phiền phức.
Đồng ý cũng chẳng sao, chắc là… không có gì xấu đâu, Lâm Nhất tự trấn an mình.
Thấy Lâm Nhất đồng ý, Lâm Vãn lập tức cười tươi như hoa, nói: "Lâm công tử, ta có một câu hỏi hơi mạo muội, hà cớ gì Lâm công tử lại mang mặt nạ vậy ạ?"
Vừa dứt lời, tim Lạc Thư Di lập tức đứng lại, nàng ta không nói nữa, ánh mắt dán chặt vào người Lâm Nhất.
"À cái này."
Lâm Nhất mỉm cười, đưa tay tháo mặt nạ xuống, đưa qua nói: "Đây là một món thánh khí, một mình đi lại ở Thiên Vực Tà Hải nên cũng chuẩn bị chút xíu."
Dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, chỉ là khuôn mặt đó... lại rất xa lạ.
Khuôn mặt Lạc Thư Di khẽ thay đổi, không ngờ đối phương lại thẳng thắn tháo mặt nạ xuống chẳng câu nệ chút nào như vậy.
Trong lòng nàng ta hoàn toàn tuyệt vọng, đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, nhìn không ra chút sơ hở nào, mặt mũi trắng nõn, dịu dàng như ngọc, khác hẳn khí chất của Lâm Nhất.
Lâm Vãn cũng cả kinh, một lúc sau mới hoàn hồn nhận lấy mặt nạ.
Nhưng nàng ta chẳng còn lòng dạ nào để quan sát, nhìn sang Lạc Thư Di, thấy biểu cảm của nàng ta thì đã biết cô gái này đã hoàn toàn chết lòng rồi.
Nàng ta nhìn đại vài cái rồi trả mặt nạ về.
"Ta xin thất lễ."
Vẻ mặt Lạc Thư Di không ổn lắm, đứng dậy hành lễ xong thì ảm đạm rời đi.
"Cô ấy bị gì vậy?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất