Quả Thần Huyết thực sự mạnh đến đáng sợ, chỉ là một chiếc lá thôi cũng đã cho Lâm Nhất vô số lợi ích. Đây là lần thứ hai hắn luyện hóa, cảm giác không bao lâu nữa tu vi Thánh Huyền Sư có thể đột phá lên cấp bốn.
Đại khái còn phải cần ba ngày nữa mới có thể luyện hóa hết chiếc lá này, đến lúc đó tu vi Thánh Huyền Sư chắc chắn có thể đạt tới cấp bốn, Thanh Long Phá Thiên Quyết cũng có thể công phá thêm chút.
Ngoài tu vi và kiếm ý, lá thánh của quả Thần Huyết khiến thực lực toàn diện của bản thân đều được nâng cao.
Sức sống được bổ sung vô cùng lớn, trước đó hắn đã tiêu hao sức sống bản nguyên để thúc giục chiếc ô Nhật Nguyệt và Thương Khung Thánh Y, hiện tại đã được bổ sung hoàn toàn.
“Cố gắng khi tiến vào thành Thiên Vực thì để tu vi Thánh Huyền Sư đột phá lên cấp năm, Thanh Long Phá Thiên Quyết cũng phải công phá tầng thứ hai.”
Lâm Nhất thở ra ngụm trọc khí, thản nhiên nói.
Vút!
Hắn không nghĩ nữa, lật tay lấy đàn Phong Lôi ra.
Trong Hồn Cung của Lâm Nhất, hai đạo thánh văn Kim Ô và Ngân Hoàng đồng thời tỏa sáng, hắn đưa tay vuốt nhẹ dây đàn, từ từ nhắm mắt.
Ong!
Chẳng bao lâu sau, Lâm Nhất đã chìm vào tĩnh lặng, hồn lực của hắn xâm nhập vào sâu trong đàn Phong Lôi. Rất nhanh, hắn tiến vào không gian tối đen, nơi đó có hai luồng năng lượng tràn ngập, chính là thế giới được tạo thành từ cuồng phong và lôi đình.
Ở sâu trong không gian này, mơ hồ còn ẩn giấu tồn tại vô cùng cổ xưa.
Bùm!
Ngay khi Lâm Nhất chuẩn bị tiến sâu vào, thì tồn tại cổ xưa và đáng sợ đó bỗng mở mắt, hồn lực của Lâm Nhất lập tức bị bắn văng ra ngoài.
“Đó là gì vậy?”
Lâm Nhất mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn dường như thấy được đôi mắt. Khi đôi mắt đó nhìn hắn, hắn lập tức bị bắn ra ngoài, đó là Long Hồn sao?
Lâm Nhất vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, mừng là cuối cùng cũng cảm ứng được Long Hồn mà Tiểu Băng Phượng từng nói, kinh ngạc vì Long Hồn này hoàn toàn không xem hắn là người một nhà.
“Phải làm sao đây...”
Lâm Nhất chống cằm suy nghĩ, bảo vật quý giá như vậy đặt ngay trước mắt mà không thể khống chế, quả là lãng phí.
Không đến mức thế chứ, đại ca đã giao cây đàn này cho ta, Long Hồn không đến nỗi không thừa nhận ta.
Trầm ngâm hồi lâu, Lâm Nhất nghĩ đến điều gì đó, hắn lấy ra con dao ngắn, rạch thành vết thương trên ngón tay mình.
Tí tách! Tí tách!
Máu chứa ý chí Thương Long không ngừng thấm vào thân đàn, ban đầu không có thay đổi gì. Hồi lâu sau, dây đàn bắt đầu tự động rung lên, từng âm thanh kỳ diệu từ từ vang lên.
Tiếng đàn dần dần xuất hiện vài thay đổi, có những hoa văn cổ xưa như gợn sóng lan tỏa ra, sau đó tỏa ra ánh sáng nhẹ.
Tí tách!
Máu rơi xuống như sợi dây dẫn, những tia sáng theo dòng máu tràn vào vết thương của Lâm Nhất rồi không ngừng dung hợp với máu của hắn.
Quá trình này kéo dài rất lâu, suốt nửa nén nhang, Lâm Nhất cũng không biết mình đã chảy bao nhiêu máu.
Đến khi kết thúc, Lâm Nhất chỉ cảm thấy choáng váng, sắc mặt tái nhợt.
“Sợ thật, suýt nữa mất nửa cái mạng.”
Lâm Nhất ôm trán khẽ nói, đợi đến khi tinh thần khôi phục, ánh mắt rơi lên đàn Phong Lôi.
Nhìn qua ngoại hình của đàn Phong Lôi không có gì thay đổi, nhưng khi nhìn kỹ, sẽ cảm giác được nó có sự thay đổi.
Vút!
Hắn đưa tay ra hiệu, đàn Phong Lôi vốn đặt trên bàn như có linh cảm lập tức bay lên, rơi vào hai tay hắn.
Lâm Nhất vung tay, ầm, đàn Phong Lôi như thanh kiếm, bay ra như chớp.
“Dừng!”
Lâm Nhất giơ tay, đàn Phong Lôi lập tức dừng, như tay chân nghe lệnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất