“Ồ? Lâm Vãn nói ngươi là tư nhạc, tư nhạc trẻ tuổi như vậy, sao không có truyền thừa?” Ánh mắt Mộc Tuyết Linh lộ vẻ nghi hoặc. 

 

“Thánh trưởng lão, ta thấy hắn toàn nói dối, cử chỉ cợt nhả, e rằng Huyền Nữ điện hạ đã nhìn nhầm người, đuổi hắn đi là được, không cần phí lời với hắn.” 

 

“Ta cũng thấy vậy, e rằng Huyền Nữ điện hạ chưa từng gặp người này.” 

 

“Cho hắn gia nhập Cung Thiên Hương, e rằng sẽ có rất nhiều người không phục!” 

 

Lâm Nhất vừa dứt lời, lập tức có mấy vị trưởng lão lần lượt lên tiếng, trong mắt lộ rõ vẻ bất mãn. 

 

Sắc mặt Lâm Vãn và Lạc Thư Di lập tức thay đổi, có phần lo lắng. 

 

Lâm Nhất vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Sư tôn ta là người sống tự do phóng khoáng không quan tâm sự đời, ta sống hướng nội, tất nhiên không có môn phái nào.” 

 

Các trưởng lão khác vẫn muốn nói gì đó, sắc mặt Mộc Tuyết Linh không thay đổi, nói: “Cũng không sao, bổn Thánh chỉ thuận miệng hỏi, Thiên Hương tuyển người không hỏi xuất thân, dù ngươi là tu sĩ ma đạo cũng không có vấn đề gì, tháo mặt nạ ra đi!” 

 

Trong lòng Lâm Nhất sững sờ, người này đã nhìn ra điều gì sao? 

 

Dù sao cũng là bán Thánh, nếu đoán không sai, nàng ta đã là Thánh trưởng lão, nhất định là thiên sư, có thể dùng âm nhạc tế trời, khiến điềm lành giáng xuống, nắm giữ âm Đế Vương. 

 

Nếu bị người này nhìn thấu thân phận, cho dù không chết ở Cung Thiên Hương, cũng sẽ chết ở thành Thiên Vực. 

 

Nhưng trước khi đến đây Lâm Nhất đã đoán được khoảnh khắc này, cuối cùng cũng phải đối mặt, vừa hay có thể thử vị bán Thánh này. 

 

Nếu người này cũng không thể nhìn thấu, thì về cơ bản Quy Thần Biến của hắn có thể đánh lừa cả Thánh Giả rồi. 

 

Lâm Nhất không do dự, tháo mặt nạ Ngân Nguyệt xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, phong thần tuấn lãng, vượt trội bất phàm. 

 

Vút! 

 

Khoảnh khắc mặt nạ được tháo xuống, Lâm Nhất lập tức cảm nhận được ánh mắt rơi lên người mình, ánh mắt đó ẩn chứa khí tức đáng sợ, như muốn nhìn thấu hết tất cả bí mật của hắn vậy. 

 

Trong sâu thẳm đôi mắt của Mộc Tuyết Linh lóe lên tia khác thường khó nhận ra, vết thương trên người này rất nặng, nhưng gương mặt này hẳn không phải đã dịch dung. 

 

Tu vi võ đạo tuy bình thường, nhưng Long Nguyên vô cùng hùng hậu, chứng tỏ người này thiên tư và căn cốt đều không yếu. 

 

Trên người đối phương, mơ hồ còn có luồng long uy vô cùng thuần khiết, có ý vị phong lôi ẩn hiện. Dù cố tình che giấu, cũng không thể hoàn toàn thu được hết khí thế sắc bén thuộc về Thương Long kia. 

 

Đây là thánh thể Thương Long! 

 

Bản mệnh hồn ấn trong Hồn Cung vô cùng bất phàm, ít nhất có tu vi Thánh Huyền Sư cấp bốn, tu vi lực tinh thần rất mạnh. 

 

Trước đó không cảm nhận được, là vì chiếc mặt nạ kia sao? 

 

Điều này cũng giải thích vì sao hắn đeo mặt nạ, chiếc mặt nạ này hẳn là món bí bảo, hơn nữa phẩm cấp không tầm thường. 

 

Chỉ nhìn qua, Mộc Tuyết Linh đã đại khái nhìn ra thật hư của Lâm Nhất, đương nhiên còn rất nhiều bí mật khác nàng ta chưa dùng bí thuật thì cũng không thể nhìn ra, thực lực như vậy, thêm vào việc tiểu sư muội đích thân tiến cử, cho hắn chút đặc quyền cũng không sao. 

 

Nhưng hắn hẳn không phải là người do tiểu sư muội chọn, Nguyệt Vi Vi có lẽ chưa từng gặp người này, có thể có liên quan đến Lâm Vãn, Lạc Thư Di. 

 

Nghĩ đến đây, Mộc Tuyết Linh hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu nàng ta thật sự tưởng là tiểu sư muội nhà mình đã để ý đến người này, nếu thế thì đúng là lớn chuyện rồi. 

 

Biết trước như vậy thì cũng không cần phải làm lớn chuyện đến thế. 

 

“Được rồi, nửa tháng sau ngươi cùng những người khác tham gia buổi khảo hạch cuối cùng của Cung Thiên Hương.” Mộc Tuyết Linh công bố kết quả. 

 

Các trưởng lão khác kinh ngạc nhìn Mộc Tuyết Linh, cuối cùng có người không nhịn được mà nói: “Thánh trưởng lão, không thử trình độ âm luật của người này sao?” 

 

“Không cần.” 

 

Mộc Tuyết Linh thản nhiên nói. 

 

Có thể có được hồn lực tu vi Thánh Huyền Sư cấp bốn, còn sở hữu thánh thể Thương Long, nhất định là tư nhạc không nghi ngờ gì, sẽ không yếu đến mức nào đâu. 

 

Khi Lâm Nhất tháo mặt nạ xuống, Mộc Tuyết Linh lập tức đưa ra phán đoán. 

 

“Đa tạ Thánh trưởng lão.” 

 

Lâm Vãn và Lạc Thư Di vội vàng cảm ơn, Lâm Nhất phản ứng chậm hơn nửa nhịp, đây... Chỉ cần nhìn ta là cho qua luôn rồi? 

 

Thần kỳ thật, hắn không kìm được nhìn Mộc Tuyết Linh, đúng là người phụ nữ kỳ lạ. 

eyJpdiI6IlBJRk5uV0w1QXFrOUROcDJSaDZxZXc9PSIsInZhbHVlIjoiOXhRaHlPb0habHNXeU1IN3E2SXpDeXVvTXdtQUZTR2Y0czMxVnZENm9hZ04zVTFGR0d5M0lWRU5Pa2d2TFdZVCIsIm1hYyI6ImYxNTI0Zjk0YWFhZWRmZjEyN2MwYWVkYmU4Yjk3YzMxOWFiMWRjYWI0MzI1ZGI4MzM2OGVhZGQxMDJlYTNjMTYifQ==
eyJpdiI6IkRGNVJtNmJ5Mk0yOHJERCsxRUl6REE9PSIsInZhbHVlIjoiUFo0enhuaFVMZUUxM3g0YVNTVFdFVUkrUnI5TytWOTVGUk9FM09vdzc4Rk53VGFjSk5ncEFDdEpZUzdKUXFabjA4dW5IZkxIQ0JKVWZoOGZRTEQ3aHo3bXEzMzRsZm4zWnJHUHBibTlCV0RpQkJJNUdySFU1SFNiaVRVdWN5TTAwa0JpeHljQXV3RW1ZeFIrTVwvRmxidz09IiwibWFjIjoiNDgxMDA4NjBkMWRjMTIwMTdiMzZkZmIxMjJjNzRmMmQyMGFkNTYwODcxMTNiZGMyYWYzODFhMGNiYzMwMGM1NyJ9

Đúng lúc này, từ ngoài thánh đàn có bóng người lao ra, khuôn mặt người đó tuấn tú, vẻ mặt phẫn nộ, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.

Ads
';
Advertisement
x