“Là sư huynh Liễu Phong!” 

 

“Nghe nói gã ở cửa ải thứ chín xảy ra sơ suất nên bị loại, tâm lý hoàn toàn sụp đổ, giờ là đến kiếm chuyện à?” 

 

“Chắc chắn rồi, người khác đều phải vượt qua chín cửa ải mới được tham gia khảo hạch cuối cùng, còn người này chẳng cần gì cả đã được vào. Chắc chắn Liễu sư huynh không phục, hôm đó nếu không gặp sự cố, chắc chắn gã đủ tư cách dự thi cuối cùng.” 

 

“Những người không phục e rằng còn rất nhiều, nhưng Liễu sư huynh là người có thực lực mạnh nhất, chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra.” 

 

Những người khác khi thấy người đàn ông kia, sắc mặt khẽ thay đổi, lập tức đoán ra được ý đồ của gã. 

 

“Liễu Phong, bái kiến Thánh trưởng lão!” Liễu Phong chen qua đám đông, trừng mắt nhìn Lâm Nhất, rồi chắp tay hành lễ. 

 

“Ta cứ tưởng là cao nhân phương nào, không ngờ chỉ là kẻ man di nơi núi hoang không môn không phái, hắn có thể tham gia khảo hạch cuối cùng, ta không phục!” Liễu Phong chất vấn, nói: “Nếu hắn có thể vào vòng khảo hạch cuối cùng, thì là bất công với bọn ta, ta nghĩ các sư đệ sư muội khác cũng sẽ không phục.” 

 

Lâm Vãn tức giận nói: “Liễu Phong, ngươi đang làm loạn gì vậy, hắn là do Huyền Nữ điện hạ tiến cử, chẳng lẽ ngươi bất mãn với Huyền Nữ điện hạ sao?” 

 

Những người khác khi nghe đến Huyền Nữ điện hạ, vốn định nói gì đó, đều cố nuốt vào. 

 

Liễu Phong lười để ý, gã đã đứng ra thì sẽ không quan tâm nhiều như vậy, lạnh lùng nói: “Tất nhiên ta không dám bất kính với Huyền Nữ điện hạ. Nhưng ta thấy Huyền Nữ điện hạ e là chưa từng gặp người này, nếu không thì sao hai người các ngươi đưa hắn đến thánh đàn?” 

 

Sắc mặt Lâm Vãn và Lạc Thư Di thay đổi, không nói nên lời, vì lời Liễu Phong nói quả thật là sự thật. 

 

Liễu Phong thấy vậy, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ, trong lòng càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, cái tên Lâm Tiêu này đúng là phế vật. 

 

Không biết từ đâu mà kết thân được với Lâm Vãn và Lạc Thư Di, mới khiến Huyền Nữ điện hạ nể mặt mà cho một phần, lập tức cười nhạo nói: “Xem ra ta đoán không sai, tên này quả thật chưa từng gặp Huyền Nữ điện hạ, nghĩ kỹ cũng đúng, loại người này làm gì có tư cách gặp Huyền Nữ điện hạ chứ!” 

 

Huyền Nữ điện hạ này là ai thế? 

 

Trong lòng Lâm Nhất thấy hiếu kỳ, nhìn bộ dạng vênh váo của tên kia, chẳng lẽ thật sự là tiên nữ trên trời? 

 

Hai người còn định tranh cãi điều gì đó, Lâm Nhất mỉm cười nói: “Không phục là chuyện bình thường, nếu đổi lại là ta thì cũng sẽ không phục, ngươi nói thẳng đi, làm sao mới khiến ngươi tâm phục khẩu phục?” 

 

Trong mắt Liễu Phong lóe lên tia sắc bén, cười nói: “Sớm đã đoán tên man di như ngươi sẽ nói như vậy, rất đơn giản, ngươi thắng ta, tất nhiên ta sẽ tâm phục, người khác cũng sẽ không thể bắt bẻ gì.” 

 

“Nhưng khi ra tay, khó tránh khỏi không khống chế được sức mạnh, nếu làm ngươi bị thương, cũng đừng trách ta không nể mặt Huyền Nữ điện hạ.” Liễu Phong đổi giọng, giọng điệu khá sắc bén. 

 

Trong mắt Lâm Vãn thoáng qua vẻ giận dữ, nói: “Liễu Phong, ngươi đừng quá đáng!” 

 

“Hừ, ta quá đáng chỗ nào? Nếu sợ rồi, thì cứ nhận thua là được.” Liễu Phong nhìn chằm chằm Lâm Nhất, áp bức từng bước. 

 

Gã đã chắc chắn, căn bản Lâm Nhất không quen biết gì Huyền Nữ điện hạ, chỉ là kẻ thô kệch lừa bịp từ thôn dã thôi. 

 

“Nhận thua à?” 

 

Khóe miệng Lâm Nhất khẽ cong lên, mỉm cười nói: “Ta sợ làm ngươi bị thương nặng, sẽ khiến Cung Thiên Hương mất mặt.” 

 

Người Lâm Nhất tỏa ra sự lạnh lẽo, trong mắt hắn lóe lên tia sắc lạnh khiến người khác không dám nhìn thẳng. 

 

Trong chốc lát, mấy vị trưởng lão trên thánh đài đều có chút kinh ngạc, tên này quá kiêu ngạo rồi. 

 

“Đã như vậy, Liễu Phong, ngươi hãy nghiêm túc lĩnh giáo thủ đoạn của vị bằng hữu này đi, đừng để mất mặt Cung Thiên Hương ta!” Người đàn ông trung niên nho nhã ngồi bên trái Mộc Tuyết Linh lạnh lùng nói. 

 

Liễu Phong nghe vậy thì mừng rỡ, trong lòng lập tức dâng lên ngọn lửa, cảm thấy cơ hội giành suất tham gia cuối cùng đã đến. 

 

Gã lập tức chắp tay nói: “Đệ tử nhất định không làm nhục sứ mệnh!” 

 

Giữa trung tâm thánh đàn, Liễu Phong nhìn Lâm Nhất mỉm cười nói: “Cung Thiên Hương là một trong bốn đại nhạc phường của thành Thánh Thiên Vực, thường xuyên có những kẻ điên cuồng từ nơi khác đến khiêu chiến, nhưng cuối cùng đều thảm bại, ngươi sẽ sớm nhận ra, khoảng cách giữa ta và ngươi, còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươi, tên man di kia!” 

 

Lâm Nhất nhìn thoáng qua, Mộc Tuyết Linh và các trưởng lão khác đều không mở miệng, hiển nhiên là muốn xem Lâm Nhất xử lý chuyện này thế nào. 

 

Tuy nói là không có vấn đề gì, nhưng luôn cảm thấy có chút không thoải mái, chẳng phải đã nói rõ cho hắn vào vòng khảo hạch cuối cùng rồi sao? 

 

Giờ tự nhiên nhảy ra mấy kẻ không đâu vào đâu, nhìn cũng thật chướng mắt, vậy thì chơi chút cũng được! 

 

Lâm Nhất hơi nheo mắt lại, trên mặt hiện lên nụ cười, nói: “Vậy xin Liễu sư huynh chỉ giáo.” 

eyJpdiI6IlNDU1krXC9PNnpSK3BtdVc5XC9Ba2FLUT09IiwidmFsdWUiOiJxQU9iUlwvcWQ1bk5oXC9zUHRBcFBmWUxnTFFLbGFFWFJGN21WUldCRUZNemk0UTViNXVaUG5NaG01VElRWG5lQzEiLCJtYWMiOiJlMjI2YjA4YjYxMGMyNGI2YmYyZTZmYzA3OGU4OTgyODE4YmFhNWY0ZWUzYTI2Y2EzYzQwN2VjNzFiYzg4NGE5In0=
eyJpdiI6IjlmN3RJWklERit6RWdsM1M0TXBQeVE9PSIsInZhbHVlIjoiUWpMd1wvYmVCbnVFWThqUjF0bWJiNGdqQkVsRmtXaHg1bmhzOTFIb0hLSUlVTXdKRnVVVzR3T3Y4Q1FocGRNSTNURDdPd1JxRG1sOHFzY2JcL29RR0FjK09DYWk3MWJieFphcnNYaVByZDJNeVJZYU1odWYrUWpBclNWcmNqcUdcL014MGZQWkFndzVOc3dNVHN5RDZsMTdmaEFCUjlEXC9mVFptaExUY3hkSUpoSVo0QWxWakdFbXBPRWYrSUdwcHFkMFFscjl4UUFFMUg3Q1wvR3gzS0pRZ3NOcVwvRVZPeFZUQkF5ZDV3WHM1dG96bnZsZ21oTUxzSnEzWVRJUGhZM09WMFU1amgxWUdaYlE0ZTQrR2hPYktCUjJLK2xzYXNmcGdVVERiY01qS2gyWWpRYkRXYjN0VnVybG5RWHJQb2oxTVBkU1ZqWlFwUERhanB6SVZVOUt2RlRBSmJnKzcrbjRnN0ZUdUU2bm9tZGFOaGtreDlpSWE0SlVxWlpQRlwvYzRZWU0zQXJsS1BMU1BCTUxiQjUyeHZtSzhYRHZVWmw3WGlOQ2tcL2ZyaUZLS1JrPSIsIm1hYyI6ImFmN2U2ZDA2ODI5OTIyM2RkODI0MDhiY2Q2M2RkMmRlY2YzOWRjZWM4YmEzMWY1NDAzNTkwNzdkNTM3ZjIxNDkifQ==

Ầm!

Ads
';
Advertisement
x