Lâm Nhất đưa tay ra bắt, đàn Phong Lôi từ vòng tay trữ vật bay ra, dây đàn không cần gió mà tự động rung lên, tiếng vang ngân nga như rồng gầm.
“Đàn tốt!”
Rất nhiều người lập tức nhận ra cây đàn Phong Lôi này e là vô cùng bất phàm, ngay tức khắc thu hút rất nhiều sự chú ý.
Vẻ mặt Liễu Phong sững sờ, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, e là tên này có chút lai lịch, không nên khinh thường.
Lâm Nhất mỉm cười, giơ tay chộp lấy, sau đó bất ngờ vỗ mạnh.
Bùm!
Hắn vỗ chưởng lên đầu đàn, ầm ầm, tiếng đàn lập tức như cột đá đâm thẳng về phía Liễu Phong.
Sắc mặt Liễu Phong lập tức thay đổi, cây sáo trúc vừa kề bên miệng còn chưa kịp thổi ra nốt nhạc nào, đã cảm nhận được luồng khí thế ập thẳng vào mặt.
Phải lùi trước!
Không kịp suy nghĩ, mũi chân điểm nhẹ xuống đất, thân người bật lui ra sau.
Nhưng tốc độ của Lâm Nhất còn nhanh hơn gã, ngay khoảnh khắc bàn tay vỗ lên đàn Phong Lôi, thân hình hắn đã như mũi tên lao vọt ra.
Thánh thể Thương Long, điều khiển Phong Lôi!
Hắn không còn đeo hộp kiếm Tử Diên sau lưng nữa, cơ thể nhẹ hơn trước rất nhiều lần, trong khoảnh khắc này Phong và Lôi cùng tụ. Người ngoài còn chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra, chỉ thấy tia chớp lóe lên lao đi, đến khi tia chớp tụ lại, Lâm Nhất đã vượt trước cả đàn Phong Lôi mà xuất hiện trước mặt Liễu Phong, sau đó nhếch miệng cười.
“Ngươi!”
Liễu Phong hoàn toàn hoảng loạn, buộc phải hạ cây sáo trúc màu vàng xuống, lùi thêm một bước.
Nhưng đã muộn!
Hai tay Lâm Nhất nắm lấy đàn Phong Lôi, rót toàn bộ chín vạn đạo long văn tím vàng vào tiếng đàn, đàn Phong Lôi lập tức có sức mạnh hùng hậu gần mười vạn đỉnh đánh thẳng xuống.
Rắc rắc!
Trong tiếng rạn nứt kinh khủng, áo giáp mềm sát thân của Liễu Phong cũng bị đập vỡ, xương cốt nát vụn, phun ra ngụm máu.
Phụt!
Liễu Phong bị đập bay ra ngoài, lập tức quỳ rạp xuống đất, nhìn Lâm Nhất giận dữ nói: “Ngươi chơi xấu!”
“Ta đâu có chơi xấu, chúng ta có nói chỉ tỷ thí âm luật đâu.”
Lâm Nhất nhếch miệng cười, trông khá dữ tợn nói: “Huống hồ... Ta là man di mà!”
Vút!
Còn chưa dứt lời, Lâm Nhất tiếp tục vung đàn Phong Lôi lao tới lần nữa.
“Dừng tay!”
Các vị trưởng lão trên thánh đài đều sững sờ, lập tức đứng bật dậy, lớn tiếng quát.
Lâm Nhất làm như không nghe thấy, lười để tâm, Cung Thiên Hương thì sao, ông đây không vui, vậy thì đánh thôi!
Trong lúc mấy vị trưởng lão đã đứng phắt dậy quát tháo, Lâm Nhất vẫn lao thẳng tới không hề do dự.
Trời ơi!
Đám người bị khí thế của Lâm Nhất dọa cho đờ người, ai nấy đều sững sờ: tên này dữ thật đấy.
Ầm!
Chiếc đàn Phong Lôi bị Lâm Nhất vung lên như tấm ván cửa. Hắn không chút nương tay, phang thẳng vào người Liễu Phong.
Không nhìn lại bản thân mình năng lực đến đâu mà dám nhảy ra đòi vả mặt ta, ngươi làm nổi à?
Bốp! Bốp! Bốp!
Trong lòng vốn đã khó chịu, hắn nào thèm nể mặt Liễu Phong. Hất một cái cho gã bay ra rồi còn xông tới tát thêm mấy cái nữa.
Chờ đến khi Liễu Phong ngã xuống, cả khuôn mặt sưng vù như đầu heo, xương cốt toàn thân rạn nứt, cơ thể mềm nhũn đến đứng dậy cũng khó.
Các đệ tử ở thánh đàn Thiên Hương đều kinh hãi, chẳng ngờ Liễu Phong lại bại theo cách này.
Mộc Tuyết Linh và vị trưởng lão áo xám bên cạnh nàng ta thì ánh mắt thoáng hiện vẻ khác thường, nhất là trưởng lão áo xám. Trong mắt ông ta lóe lên tia sáng sắc lạnh, dường như nhìn ra điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười.
"Liễu sư huynh!"
Vài đồng môn thân cận của Liễu Phong vội xông lên đỡ gã dậy, trai gái đều có, ai nấy nhìn Lâm Nhất mà giận sôi máu.
Lại nhìn sang Liễu Phong, trong mắt họ đầy vẻ xót xa, có người còn suýt thì òa khóc.
Một nữ đệ tử hốc mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn Lâm Nhất, quát: "Lâm Tiêu, ngươi ác quá rồi đấy!! Nói là tỷ thí âm luật, vậy mà tự nhiên lại ra tay độc địa như vậy, còn đánh Liễu sư huynh trọng thương đến mức này!"
Lâm Nhất cười: "Tỷ thí âm luật? Có ai nói vậy sao? Hình như ta không nghe thấy. Còn việc hắn bị nặng thế, ta đã khuyên hắn từ đầu rồi. Huống hồ, ta vốn chỉ là đồ man di, lời đó chính Liễu sư huynh nhà các người nói đấy".
"Lâm huynh, cô gái này là con gái của trưởng lão họ Khương, tên Khương Uyển Nhi", Lâm Vãn âm thầm truyền âm cho hắn.
Trưởng lão họ Khương?
Là trưởng lão áo xám bên cạnh Mộc Tuyết Linh kia sao? Ngay từ đầu ông già này đã rất có thành kiến với hắn, xem ra cũng có nguyên do.
"Cha, Liễu Phong là đệ tử cung Thiên Hương chúng ta, cha phải lấy lại công bằng cho huynh ấy. Tên mọi rợ này quá ngang ngược vô lý!" Khương Uyển Nhi đỡ lấy Liễu Phong, ngước nhìn Mộc Tuyết Linh rồi ấm ức lên tiếng.
Lâm Nhất bỗng nổi hứng, nheo mắt cười: "Thú vị đấy. Cô muốn lấy lại công bằng cho sư huynh mình như thế nào?"
"Đồ man rợ lòng dạ độc ác như ngươi đánh Liễu sư huynh thảm vậy, phải phế hai tay ngươi mới đáng!!" Khương Uyển Nhi trừng mắt nhìn hắn, giọng hằn học, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ độc địa.
Trưởng lão áo xám bên cạnh Mộc Tuyết Linh mắt thoáng lóe tia lạnh, nhìn nàng ta nói: "Thánh trưởng lão, kẻ này không thể giữ. Tuy không nói rõ, nhưng ai cũng biết Liễu Phong định so tài âm luật chứ đâu phải quyền cước. Nếu nói trước là tỷ thí quyền cước, Liễu Phong cũng chẳng thua thảm như thế. Dù thế nào thì nhân phẩm của kẻ này cũng có vấn đề lớn".
"Mộc trưởng lão, kẻ này không thể giữ!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất