"Lai lịch mơ hồ, ra tay tàn độc, nhìn là biết chẳng phải thứ tốt lành!"
Các trưởng lão lần lượt mở miệng. Lâm Nhất nhìn là hiểu, đa phần trong số họ đều là lũ lâu la đi theo Khương trưởng lão kia.
Cung Thiên Hương núi xanh nước biếc, linh khí như sương, mây trôi lững lờ, nam thanh nữ tú khắp nơi. Có thể nói chốn này đẹp như tiên cảnh, lầu son gác tía nguy nga lộng lẫy.
Mọi thứ đều tốt, nhưng rốt cuộc vẫn không phải nhà.
Hắn thầm thở dài: nếu ở Kiếm Tông, mình đâu phải chịu uất ức thế này.
"Hắn không phạm quy, đừng chụp mũ cho hắn. Nhưng thủ đoạn đúng là nặng tay", Mộc Tuyết Linh nhàn nhạt nói, rồi quay sang Lâm Nhất: "Ta đã hứa với ngươi thì sẽ không nuốt lời. Ngươi muốn ở lại thì ở, không muốn thì đi, nơi này cũng chẳng ai trừng phạt ngươi. Lâm Tiêu, đi hay ở, tự ngươi quyết".
Xôn xao!
Lời vừa dứt, cả hiện trường ồ lên một lượt.
Các trưởng lão sửng sốt, khó đoán được ý của Mộc Tuyết Linh. Lúc này nàng ta trông như một tảng băng vô cảm.
Lâm Nhất thầm lầm bầm: đúng là cô nàng này khó đoán thật.
Nhưng hắn cũng phóng khoáng, chớp mắt rồi cười: "Ta việc gì phải đi? Ta nào có làm gì sai".
Quả thực hắn chẳng việc gì phải rời đi. Trải qua ngần ấy chuyện, hắn cũng không ngây thơ mà nghĩ ba nhạc phường kia sẽ hơn cung Thiên Hương này là bao.
Chỗ nào cũng có phe phái, môn hộ. Những tông môn hợp ý hắn như Kiếm Tông hiếm lắm.
Muốn không va chạm với người, chỉ còn cách tự ép mình nhẫn nhịn. Mà tính hắn bao năm nay vốn vậy, lười thay đổi.
"Tốt, việc này quyết định vậy đi", Mộc Tuyết Linh đáp rất nhanh.
"Khoan đã".
Đúng lúc ấy, Khương trưởng lão chợt lên tiếng.
"Khương trưởng lão, còn chuyện gì nữa?"
Mộc Tuyết Linh quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt nhiều ẩn ý nhưng vô cùng lạnh lẽo khiến đối phương cảm thấy áp lực như núi.
Khương trưởng lão mỉm cười: "Quả thực có chút chuyện nhỏ. Vị Lâm công tử này vừa rồi dùng ý chí Phong Lôi. Nếu ta không nhìn nhầm thì hắn sở hữu thánh thể Thương Long, hơn nữa ý chí Thương Long cũng không hề tầm thường".
Nghe vậy, Lâm Vãn và Lạc Thư Di thoạt sững người, rồi lập tức bừng tỉnh, ánh mắt bất giác đổ dồn lên người Lâm Nhất.
Những người khác thì nửa tin nửa ngờ, không rõ ông ta muốn nói gì.
Lâm Nhất vẫn cười bình thản: "Ông muốn nói gì?"
Khương trưởng lão cười mà như không: "Dạo gần đây cũng có một vị Lâm công tử danh chấn tứ phương, đang lên như diều gặp gió, có thể nói cả Côn Luân Giới rộng lớn không ai là không biết. Thật trùng hợp, vị Lâm công tử ấy cũng có thánh thể Thương Long, giống hệt công tử Lâm Tiêu đây!"
"Á!"
Thánh đàn Thiên Hương lập tức ồn ào, mọi người chợt bừng tỉnh, đồng loạt kêu lên.
Lâm Nhất!
Khương trưởng lão đang nói đến công tử Táng Hoa Lâm Nhất sao? Không lẽ trùng hợp đến vậy!
Nghĩ đến đó, ai nấy đều sởn gai ốc. Danh tiếng của công tử Táng Hoa hiện giờ ở Đông Hoang có thể nói là người người đều biết.
Long Mạch trảm Thánh Quân, một chưởng diệt Đại Thánh!
Từ sau khi thời kỳ Hắc Ám kết thúc, Đông Hoang chưa từng xuất hiện nhân vật nào khủng bố đến thế, thậm chí khắp Côn Luân cũng chưa chắc có.
"Hắn là Lâm Nhất? Không thể nào chứ..."
"Khương trưởng lão nói cái gì hồ đồ vậy, bị điên rồi à?"
"Nhưng nói thật thì cũng hơi hơi có khả năng. Thánh thể Thương Long hiếm lắm, mà hắn lại trẻ như vậy, ai biết có dùng thuật dịch dung không".
Trong chốc lát, tiếng bàn tán không dứt, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Lâm Nhất.
Ngay cả Liễu Phong đang được Khương Uyển Nhi dìu cũng kinh ngạc thốt lên: "Hắn là Lâm Nhất?"
Khương Uyển Nhi cũng khá sốc, nhưng sau đó lại bĩu môi: "Lâm Nhất thì đã sao, Lâm Nhất cũng không thể bắt nạt Liễu sư huynh!!"
Lâm Nhất liếc cô ta một cái: người phụ nữ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
"Không thể nào. Lâm công tử đây đích thực là một tư nhạc, hơn nữa còn rất mạnh, thiên phú về âm luật vượt xa ta. Ta từng gặp Lâm Nhất, hắn đúng là cũng hiểu chút âm luật, nhưng hắn là kỳ tài Kiếm Đạo, ngay cảnh giới Long Mạch đã nắm được Thiên Khung Kiếm Ý, sao có thời gian tu Đạo Âm Luật, cũng không thể có thiên phú âm luật mạnh như thế", Lâm Vãn vội lên tiếng.
Mắt Khương trưởng lão thoáng lạnh, cười nhạt: "Đó chỉ là lời một phía của cô thôi. Nếu hắn thật sự có thiên phú âm luật cao như vậy, sao không dùng âm luật đánh bại Liễu Phong? Rõ ràng là không dám. Huống hồ, vị Lâm công tử này cũng hiểu kiếm ý! Ngươi che giấu rất kỹ, nhưng vẫn không qua được mắt ta!"
Khóe môi Lâm Nhất khẽ nhếch lên, lười nhác nói: "Ta tưởng ông định nói gì ghê gớm. Khương trưởng lão đúng là coi trọng ta quá! Ta đúng là chỉ biết sơ sơ về kiếm đạo. Ngài thấy ta là Lâm Nhất thì cứ cho là vậy đi. Danh hiệu công tử Táng Hoa này nghe cũng xuôi tai ra phết".
Thái độ đùa cợt, nửa thật nửa đùa của hắn khiến nhiều người càng thêm lưỡng lự.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất