"Đánh hay lắm", Lâm Nhất khẽ cười, giơ tay đón đòn.
Bốp!
Trong tiếng nổ kinh thiên, Lâm Nhất lùi ba bước liền. Dù gì đối phương cũng từng đứng ở đỉnh cao cảnh giới Sinh Tử, một đòn được gia trì bởi ý chí Hàn Băng ngũ phẩm quả thực mạnh đến dọa người.
Vèo vèo vèo!
Đắc thủ một chiêu, thân ảnh Khương Du lập lòe giữa không trung đầy quỷ mị, từng vuốt băng rơi xuống như mưa đầy trời, dày đặc ập về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất liếc mắt, bình tĩnh lạ thường. Lão già này cảnh giới và ý chí võ đạo đều cao, nhưng kinh nghiệm thực chiến dường như không nhiều. Thế công nhìn thì dữ dội, nhưng dù không sử dụng con mắt Thần Long hắn cũng có thể nhìn ra vô số sơ hở.
Ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt, Lâm Nhất vẫn chưa vội ra tay-những sơ hở kia còn chưa đủ lớn.
Hắn dạo bước thong dong giữa thế công dày đặc của Khương Du, nhiều lúc như mọc mắt sau lưng, khéo léo tránh khỏi đòn tấn công của đối phương.
Song trong mắt người ngoài, Lâm Nhất lại luôn bị đè áp, trông cực kỳ nguy hiểm.
Mọi người thấy vậy đều cảm thấy Khương Du có phần quá đáng. Lâm Tiêu căn bản không phải Lâm Nhất, ông ta đang vin vào chuyện công để trả thù riêng.
"Khương trưởng lão có hơi quá rồi…"
"Chuyện này mà truyền ra ngoài thì không hay, cung Thiên Hương chẳng đến mức bụng dạ hẹp hòi thế".
Mấy vị trưởng lão trên thánh đài mở lời, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Mộc Tuyết Linh, rõ ràng muốn nàng ta ngăn Khương Du lại.
Nhưng Mộc Tuyết Linh vẫn im lặng. Giống như khi mọi người thấy Lâm Nhất vô lễ ban nãy, nàng ta chẳng để lộ chút biểu cảm nào, cực kỳ khó đoán.
Thực ra trong lòng nàng ta cũng có chút hiếu kỳ, bởi khi Lâm Nhất giao thủ với Liễu Phong, nàng ta nhận thấy hắn quả thực nắm giữ kiếm ý. Thánh thể Thương Long rất hiếm, nhưng không phải chưa từng có người sở hữu, song còn đồng thời có kiếm ý thì đúng là trùng hợp khó tin. Lâm Nhất không để lộ quá nhiều, nhưng với tu vi Bán Thánh nàng ta không thể nhìn lầm, chỉ là chưa rõ kiếm ý của kẻ này nông sâu đến đâu.
"Công tử Táng Hoa, ngươi còn chưa dùng kiếm sao? Vậy đừng trách ta hạ thủ vô tình!"
Thấy Lâm Nhất mãi chưa rút kiếm, sắc mặt Khương Du trầm xuống, dứt khoát không dây dưa thêm nữa. Sau lưng ông ta hiện lên từng ảo ảnh băng hàn, ông ta giương tay vỗ xuống một chưởng, thế như sấm rền áp đảo từ trên cao.
Rắc!
Chưởng mang còn chưa rơi xuống, mặt đất dưới chân Lâm Nhất đã nứt toác, hàn khí vô tận tràn lên ập vào cơ thể.
Ý chí Hàn Băng ngũ phẩm vô cùng bá đạo, hóa thành từng luồng khí lạnh thấm vào trong người hắn tung hoành chẳng hề kiêng kỵ. Thân thể hắn dần cứng lại, tóc cũng phủ một tầng sương, trông như sắp biến thành tượng băng.
"Không!"
"Khương trưởng lão, xin hãy hạ thủ lưu tình!"
Lâm Vãn và Lạc Thư Di cuống quýt. Dẫu thế nào, Lâm Tiêu cũng là ân nhân cứu mạng của họ. Vốn định đưa hắn vào cung Thiên Hương để báo ân, chuyện tốt không thành thì thôi, nếu hại hắn mất mạng, hai người sẽ áy náy tột cùng.
Nhưng Khương Du chẳng buồn đoái hoài. Ông ta khẳng định đối phương chính là Lâm Nhất-chỉ cần thi triển Thiên Khung Kiếm Ý là có thể phá băng ngay. Ông ta không tin kẻ này dám chấp nhận chết!
Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Khương Du, chưởng ấn ập xuống, không giữ lại chút nào.
Ngay khoảnh khắc chưởng kia sắp giáng trúng, băng sương trên người Lâm Nhất bỗng nổ tung. Kim quang bừng sáng trong mắt hắn. Trong giây phút ấy, Thanh Long Phá Thiên Quyết được thúc động đến cực hạn.
Ầm!
Mọi băng sương đều bị chấn nát, vỡ thành mảnh vụn, bắn tung tóe như những tia sét.
Gào!
Rồng giận gầm vang, gió nổi sấm dậy.
Áo bào Lâm Nhất bay phần phật, ấn đường bừng sáng như một thần long vừa thức giấc. Mái tóc dài tung bay giữa cuồng phong, khí thế cuồng ngạo như chiến thần.
Hắn chờ khoảnh khắc này đã lâu. Hắn sải một bước, mặt đất rung chuyển dữ dội, rồi giơ tay chộp thẳng tới.
Ầm ầm ầm!
Mười vạn đạo long văn tím vàng, kết hợp với ý chí Phong Lôi được thúc động toàn lực. Mây sấm đầy trời, gió gào sét giật không dứt.
Bàn tay vươn ra của Lâm Nhất như hóa thành một vuốt rồng thật sự, xé rách hư không, rung chuyển đất trời.
"Không ổn!"
Khương Du khiếp đảm cực độ, hoàn toàn không ngờ ý chí Thương Long của Lâm Nhất lại khủng khiếp đến vậy. Muốn lùi thì đã không kịp nữa rồi.
Lâm Nhất trực tiếp khóa chặt cổ tay Khương Du, siết mạnh. Rắc! Hàn khí như băng bao phủ người ông ta nứt rạn từng lớp.
"Buông ta ra!" Khương Du thẹn quá hóa giận, gầm lên.
Ông ta điên cuồng giãy giụa nhưng vô ích, tu vi Long Mạch tầng bốn sao thoát nổi. Cơn giận làm mặt ông ta đỏ bừng, chỉ muốn phá cấm chế để đập chết Lâm Nhất cho hả giận.
Bốp!
Nhưng Lâm Nhất mặc kệ, trở tay quật thẳng Khương trưởng lão xuống đất. Ầm! Ầm! Ầm! Hắn giữ chặt cổ tay ông ta, vung như vung búa, nện liên tiếp xuống nền đá.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất