Chỉ riêng Mộc Tuyết Linh vẫn im lặng như núi băng, không hề có chút biểu cảm nào. 

 

 

"Thả cha ta ra!", ở phía xa, Khương Uyển Nhi đang đỡ Liễu Phong cũng đã cuống quýt lên, bất chấp tất cả lao về phía Lâm Nhất. 

 

Lâm Nhất liếc nhìn, lắc đầu cười: "Nha đầu, ngươi đang đùa với lửa đấy". 

 

Hắn buông tay, tung một cước giữa không trung, đá Khương Du bay đi như đá một con cún. 

 

"Uyển Nhi, cẩn thận!" Liễu Phong hốt hoảng. Nếu hai người kia va chạm vào nhau, Khương Uyển Nhi ắt sẽ trọng thương. 

 

Song cảnh ấy rốt cuộc cũng không xảy ra. Mộc Tuyết Linh nhấc tay chộp một cái trong không trung, kéo Khương Du về bên cạnh mình. 

 

Vài vị trưởng lão vội vàng tiến lên xem xét thương thế Khương Du. Cả thánh đàn Thiên Hương tĩnh lặng như tờ, ánh mắt mọi người đổ dồn về Lâm Nhất, ai nấy đều kinh hãi há miệng mà không thốt nổi một lời. 

 

Từ đâu chui ra một kẻ hung hãn thế này? Mới bước chân vào cung Thiên Hương đã nện cho đại trưởng lão chấp pháp một trận tơi bời. 

 

Cái quái gì thế! 

 

Trong lòng mọi người chấn động dữ dội, hoàn toàn khó tin-việc này thật quá sức tưởng tượng. 

 

"Thánh trưởng lão, hắn chính là Lâm Nhất, nhất định là Lâm Nhất. Ta nhớ ra rồi, Lâm Nhất có Thần Long Cốt, Lâm Nhất có Thần Long Cốt! Thánh trưởng lão, chỉ cần sờ một cái là biết ngay!" Khương Du vừa nôn ra máu vừa kích động phẫn nộ. 

 

Lâm Nhất chẳng thèm lằng nhằng với ông ta, vung tay kéo phăng áo bào trắng, để lộ nửa thân trên. 

 

Mây đen trên trời tản ra, ánh sáng rọi xuống lồng ngực rắn rỏi đầy nam tính của hắn, khiến không ít nữ đệ tử cung Thiên Hương đỏ bừng mặt. 

 

Lâm Nhất nhìn Mộc Tuyết Linh, nhướng mày cười: "Thánh trưởng lão, tới sờ đi!" 

 

Xì! 

 

Hạ lưu! 

 

Cảnh ấy quả thật quá lố lăng, ngay cả Lâm Vãn và Lạc Thư Di cũng đỏ mặt, không nhịn được mà "xì" một tiếng. 

 

Nhưng vì hiếu kỳ, sau khi "xì" xong, phần đông các cô gái vẫn lén liếc nhìn. 

 

Khương Du trên thánh đài thấy vậy, xấu hổ muốn độn thổ. Tên tiểu tặc này vô sỉ đến thế là cùng!! 

 

"Thánh trưởng lão, ta... ta không có ý đó...", Khương Du vội vàng giải thích. 

 

"Không cần phiền thế". 

 

Ánh mắt Mộc Tuyết Linh khóa chặt Lâm Nhất. Nàng ta đứng dậy, uy áp của Bán Thánh tỏa ra xung quanh. 

 

Bốn phía đang ồn ào bỗng chốc yên lặng. Mộc Tuyết Linh trầm giọng: "Kính Nguyên Thiên!" 

 

Ầm ầm ầm! 

 

Không trung vỡ nát, âm thanh như trời sập vang khắp bát hoang. Một tấm kính cổ từ xa xưa phá toang mấy bức màn trời, cuối cùng treo lơ lửng trên thánh đàn Thiên Hương. 

 

Uy áp chí tôn lan tỏa, trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ ba mươi sáu ngọn núi của cung Thiên Hương đều chấn động. 

 

"Thánh khí chí tôn?" 

 

Bề ngoài Lâm Nhất vẫn điềm nhiên, nhưng trong lòng đã chột dạ, lần này hắn làm hơi quá đà rồi... Tam sư huynh chỉ nói Quy Thần Biến đến bậc thánh giả cũng khó mà nhìn thấu, chứ đâu có nói thánh khí tối thượng có nhìn thấu được hay không...

Kính Nguyên Thiên, thánh khí chí tôn của Cung Thiên Hương! 

 

Chỉ riêng bốn chữ thánh khí chí tôn thôi cũng đủ để nói rõ kính Nguyên Thiên mạnh đến mức nào, chẳng cần thêm bất kỳ lời tô vẽ nào khác. 

 

Khoảnh khắc vật ấy xuất hiện, những người khác trong Cung Thiên Hương dù không ở thánh đàn Thiên Hương cũng lập tức cảm nhận được, trong đó đương nhiên có cả Nguyệt Vi Vi ở đỉnh núi tuyết. 

 

Bên hồ thánh giữa núi tuyết, Nguyệt Vi Vi chân trần khiêu vũ trên mặt hồ, dáng múa của nàng ta tuyệt đẹp. 

 

Động tác khi thì nhẹ nhàng linh hoạt, khi lại mạnh mẽ có lực, quanh thân nàng ta có những dải lụa đỏ bay lượn. Những dải lụa ấy như sóng nước dập dờn, trông có vẻ nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng ẩn chứa sức mạnh vô cùng hùng hậu. 

 

Vèo! 

 

Mũi chân Nguyệt Vi Vi khẽ điểm lên mặt hồ, cả người xoay tròn giữa không trung, trong lúc chuyển động, thân hình hoàn mỹ của nàng ta nhẹ nhàng bay lên. 

 

Vù vù vù! 

 

Những dải lụa lập tức vây quanh nàng ta, lượn quanh thành từng vòng tròn liên tiếp, nhìn từ xa như sóng đang dập dờn. 

 

Từng dải lụa riêng lẻ hợp lại thành biển đỏ mênh mông, tựa như biến thành tấm vải đỏ khổng lồ đang căng rộng. 

 

Tấm vải đỏ ấy lay động như đại dương dậy sóng, mà nàng ta như tiên tử đang múa giữa sóng biển, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều chứa mị lực vô tận, khiến đỉnh núi tuyết trắng xóa ấy bỗng rực rỡ muôn màu, đẹp đến mức chẳng lời nào có thể diễn tả. 

 

Đột nhiên, nàng ta dừng lại, ngẩng đầu nhìn kinh ngạc nói: "Kính Nguyên Thiên!" 

eyJpdiI6IjNRUkFTWEJYcnpMMnR5dmRLTkxEdnc9PSIsInZhbHVlIjoiTXh4bVZZMjA1T1BXSEJIMmRPM2xKekdDSUQ1eXFjQUJpbE1sNzk1M25cL0xRZFZZajhKWWZxMmtxN0k1dHdHSm0iLCJtYWMiOiIxYmNiN2Y2MmFlYjJjYTg1OGY0MDljNjBlNGU1ZjQ2M2NkODdmM2M4Mzc0NGFlMzk0NjVlOTY2NTJjMDRhMDA4In0=
eyJpdiI6IjZcLytRXC9DSG1US05OWXh5UHJJc0VvUT09IiwidmFsdWUiOiJJT1FvNUNjUHFseFROSEM4aFwvTEdwUFpKMnYzaWI0cW1CTWlCZzhUQXdSdVU2am9mZ3RNalwvbTErNDlmRDlQbGd4YUZcL3FGaU4xb3FKcFRQY2RFd1FpRE5yNVlyZHhCamE0bXh1SEtFSjhvUWJyY0pSdVVtNVZiQ2VWa09vcFp4THpKZ21LTzhZeVJvV2JuOFB3RlV6dnIwRmMxTitSb1ZLNXJhSHVLd1VIRlZIVXE1RGNWRTI2QktPZkZPOHdOTGkiLCJtYWMiOiI0Y2JlOWI4NTMzN2ZjMzc4ZjVhOWU0ZDBjZDQ1YTJkNzU2NzZjMTE2YjgyYjBlYjUxOTg5YTJmNTdhNzkyMzg5In0=

Ads
';
Advertisement
x