Mọi người ở đây đều biết dùng tiếng đàn để giết địch, điều mà Mộc Tuyết Linh muốn dạy chắc chắn là huyền diệu mà cả những tư nhạc thông thường cũng khó nắm bắt. 

 

Mộc Tuyết Linh nhìn mọi người trên thánh đàn Thiên Hương, sau đó cúi đầu đưa tay gảy đàn, đột nhiên, nàng ta cong ngón tay khẽ búng, khẽ quát: "Phong!" 

 

Keng! 

 

Cùng với tiếng đàn vang lên, ánh sáng bật ra từ dây đàn, ngay khi ánh sáng đó phát ra, lập tức giải phóng ra cơn gió vô cùng dữ dội. 

 

Vù vù! 

 

Gió lớn gào thét, thổi đến mức khiến mọi người không thể mở mắt ra, tiếng đàn không dứt, gió lớn cũng không ngừng. 

 

Chẳng bao lâu sau, cơn gió này đã thổi khiến khuôn mặt mọi người đau rát, buộc phải vận dụng Long Nguyên để chống đỡ. 

 

Lâm Nhất nheo mắt, ngẩng đầu nhìn, phát hiện ngón tay của Mộc Tuyết Linh đã rời khỏi đàn từ lâu, dây đàn vẫn đang run rẩy trong không trung. 

 

“Chuyện gì thế này?” 

 

Lâm Nhất lẩm bẩm, cơn gió dữ dội như vậy hắn cũng có thể gảy ra được, nhưng dư âm muốn kéo dài lâu đến thế, là điều không thể. 

 

“Dây đàn khác với những nhạc cụ khác, chỉ cần phương pháp đúng đắn, dư âm của nó có thể kéo dài rất lâu. Tất nhiên, nếu ngươi muốn, cũng có thể khiến những dư âm ấy bùng nổ trong chớp mắt.” 

 

Ngón tay trắng như ngọc của Mộc Tuyết Linh bắt đầu biến hóa nhanh chóng, trong khoảnh khắc đã có vô số tàn ảnh, khiến người nhìn hoa cả mắt. 

 

Tiếng đàn liên tục vang lên, nhưng mỗi âm thanh đều có khoảng cách rõ ràng, mỗi tiếng đàn đều tồn tại độc lập, mỗi âm thanh đều hóa thành cơn lốc xoáy kinh hoàng. 

 

Chớp mắt, trong thánh đàn Thiên Hương nổi lên hết cơn lốc xoáy này đến cơn khác, lốc xoáy gào thét giữa các đệm ngồi. 

 

Rất nhiều người lộ vẻ khó chịu, phải liều mạng vận công chống đỡ, sợ bị cuốn vào trong đó. 

 

Đợi đến khi bão tan biến, sắc mặt Mộc Tuyết Linh nghiêm nghị, nàng ta vốn đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng lên. 

 

Khuôn mặt tuyệt thế trang nghiêm thánh khiết, đột ngột bùng phát ra ánh sáng tím sắc bén, mái tóc đen như mực, theo đó tung bay hỗn loạn. 

 

Trong phạm vi trăm trượng tất cả những cơn gió đều tụ quanh người nàng ta, những cơn gió vô hình ấy, tựa như đang chảy xiết, kết thành biển lớn thuần túy do gió hội tụ mà thành. 

 

Tiếng đàn! 

 

Tai của Lâm Nhất khẽ động, hắn nghe được tiếng đàn của Mộc Tuyết Linh, nghe được âm thanh nước biển chảy trôi. 

 

Những cơn gió đó dường như thật sự biến thành đại dương, nàng ta ngồi đánh đàn, bên dưới chính là biển nước mênh mông. 

 

Soạt soạt soạt! 

 

Mỗi lần Mộc Tuyết Linh gảy nốt nhạc, như có sóng biển đang dâng trào, sau đó vô số gió bão theo tiếng đàn hóa thành con rồng gió dài mấy chục trượng bay lượn trên đỉnh đầu nàng ta. 

 

Khí tức khủng khiếp cuồn cuộn kéo đến, con rồng ấy tựa như sinh vật sống, không ngừng gầm thét theo tiếng đàn. 

 

Mọi người vô cùng kinh hãi, chỉ sợ đúng lúc rồng gió hạ xuống sẽ bị nó nuốt chửng ngay lập tức. 

 

Mạnh thật! 

 

Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, đối phương rõ ràng chỉ dùng âm Vương Hầu. Thế nhưng thủ đoạn như vậy dễ dàng trấn áp được mọi người, Mộc Tuyết Linh gảy đàn quá nhẹ nhàng, đơn giản như uống ly nước với nàng ta. 

 

Ở đây có rất nhiều cao thủ! 

 

Ngoài đệ tử của cung Thiên Hương, còn có không ít thiên kiêu kiệt xuất đến từ ngoại vực, trong đó không thiếu kỳ tài của các thế gia Thánh Cổ. 

 

Bọn họ từ nhỏ đã tu luyện âm luật, thậm chí còn có thể sở hữu công pháp lực tinh thần hiếm thấy, nhưng lúc này không ai là không bị khuất phục. 

 

“Có lẽ, còn có thể như thế này!” 

 

Tiếng đàn của Mộc Tuyết Linh biến hóa lần nữa, ngón tay nàng ta đã nhanh đến mức không thể nhìn rõ, các nốt nhạc khác nhau lúc thì đan xen, lúc thì xếp thành hàng. 

 

Trong khoảnh khắc đấy, trời đất đổi màu, vạn vật trong trời đất trở nên vô cùng u ám. 

 

Phong, Hỏa, Lôi, Băng... Các dị tượng với thuộc tính khác nhau, trong tiếng đàn của nàng ta đều dễ dàng xuất hiện, diễn hóa thành đủ loại dị tượng khác nhau. 

 

Quả không hổ là người bước ra từ Thần Sơn, Lâm Nhất đã sớm say mê quan sát, ghi nhớ toàn bộ chi tiết trong cách nàng ta gảy đàn. 

 

Lúc này đây, khí thế trên người Mộc Tuyết Linh khiến tất cả mọi người đều chấn động. 

 

Đợi đến khi tiếng đàn hoàn toàn lắng xuống, cảm xúc của mọi người dâng cao, sự chú ý tập trung chưa từng có. 

 

Mộc Tuyết Linh khẽ gật đầu, ánh mắt đảo quanh, vừa hay dừng trên người Lâm Nhất. 

 

Phát hiện vẻ mặt người này chuyên chú, ánh mắt trong trẻo, hoàn toàn khác với sự nhẹ dạ ngày hôm qua, mười ngón tay gảy thử, dường như đang lĩnh ngộ những điều vừa rồi. 

 

Tên này, không phải đang giả vờ đấy chứ? 

 

Sự khác biệt quá lớn khiến Mộc Tuyết Linh sinh nghi ngờ, hơn nữa nàng ta biết đối phương là người có tinh tượng chí tôn, hoàn toàn không cần phải lãng phí thời gian vào việc tu luyện âm luật. 

 

Đúng lúc đang nghĩ vậy, thấy Lâm Nhất ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, hắn mỉm cười với nàng ta. 

 

Mộc Tuyết Linh không nhìn nữa, tiếp tục giảng giải, giảng giải cặn kẽ những kỹ xảo và vài ý nghĩa mà mình vừa sử dụng cho mọi người. 

eyJpdiI6IjlsdEpCaGZXUEhWSVwvWlU4WXlraU5nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlVwV1wvZ3phVGtuNFVNQ3J4ajhtQ2J1MmpMbzhESUtJVUxEMVhPSVBnMnZROGk3Z0JPUzZiWjRSTHZhaDNcL2dzaCIsIm1hYyI6IjEwMDRkY2U2MDQ5N2VjYWMyZTE4Y2UxYjFjYjdiZjM5MWQxNDI5MGQ5ZjY3ZGYwMjdkYjMxMTI5NzdjY2ZhYjkifQ==
eyJpdiI6ImJPNTJ3NTdSeHpcL1NCcjRWOUR5TVNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZ3eldSbzRKV3BibG1cL3FcL0w2TUxvVWw1Q1wvODUreHpMV0xYdFF5RjRaY0g1MlRic2NxQVhiKzBGcDM2ZDMxekdMNm5DY0FmSU5zcFwvamFBbGh5Rzk1ZjQ1b0xXRlBnSGFSc1FIUE1ZSVVJZWliQlo3RTdOemtOVlJcL3BmWWZoamxaWjVXR05XaHd5OCsrZnNCUVdtdzBRUEtzZ2FrMHJCWGF2TFwvZGJ1d24xNlhmR1BrXC9ibTFRa1hVK01TQmVVRjFDWTM2OTNhUzVIZ2NqaDNjYzIwR3dkUG9lbG5GK0xUT3IwVE9LeGxMZEdYWVZyeVwvanpWTUYwXC9mXC81dWlYK2VXR0wrVVZ0b2dYWTRIcE9rK0JwT25KZnBhQnFPM2xHSGNrY0IxNzdIZldHdkhydFdBZVk4XC92b0VFTmswWUJcL3l5U1d2dDZNSTNGQnJmdnNiclZiOE1hXC9IVlNkQkR0WWNXY29veTRyNTVDaytoUlN1M2kyVkVTcldwZFZ1VGorblZlKzlIQldxSlRSZDcrS1FQUnFwZ0tRPT0iLCJtYWMiOiJhZWQxODMxYTUyZmUyYmQ5ZmY3NWVmNWM2OTA5Y2YxNzI2NWQ3NGRmN2NhMDMwNTE3MjA3MjZiOTlhZjIyMzI5In0=

Vút vút vút!

Ads
';
Advertisement
x