Chẳng bao lâu, đã có người gảy ra bóng rồng to nhỏ khác nhau, gió bão gào thét, từng bóng rồng xoay quanh trên thánh đàn Thiên Hương.
Lâm Nhất nhìn quanh, quả nhiên những người này đều là kỳ tài âm luật, nói một hiểu mười.
Tuy không thể so với Mộc Tuyết Linh, nhưng cũng đã rất lợi hại, trong đó có mấy người dường như còn đang che giấu thực lực.
Lực tinh thần của bọn họ rất mạnh, không thiếu người là Thánh Huyền Sư cấp sáu. Bọn họ rất thông minh, biết rõ những người có mặt tại đây đều là đối thủ cạnh tranh, không cần thiết phải để lộ quá nhiều thứ.
Lâm Nhất không nhìn nữa, không để tâm nhiều nữa, hắn cũng không có ý định thử.
Tới cung Thiên Hương chỉ là để giành lấy suất tham gia đại hội Lang Nha, xác nhận xem Lang Nha Thiên Cung có liên quan gì tới Lâm Lang Các hay không, hoàn thành việc mà Giang Linh đại ca giao phó.
Ầm!
Đột nhiên, có người kinh hô lên, thấy trên đỉnh đầu mọi người xuất hiện con rồng gió dài mười trượng.
“Là Khương Phong sư huynh!”
“Khương Phong sư huynh vẫn thật lợi hại, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã lĩnh ngộ đến thế.”
“Không hổ là Khương sư huynh.”
Từng ánh mắt đổ dồn lên người Khương Phong, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, thiên phú này quả thực rất xuất sắc.
Kèm theo tiếng đàn hào hùng, con rồng gió ấy tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, sau khi lượn quanh, bỗng hóa thành đạo kinh hồng, lao thẳng về vị trí của Lâm Nhất.
Khóe miệng Khương Phong khẽ cong lên nụ cười, ngón tay khẽ búng, con rồng gió khi sắp đâm vào Lâm Nhất thì đột ngột xoay mình lệch hướng, chỉ có đuôi rồng quét ngang qua với thế công vô cùng sắc bén.
Ba người Lâm Nhất và Lạc Thư Di phải cúi đầu tránh né.
Soạt!
Tiếng đàn của gã chợt dừng lại, rồng gió rất nhanh tan biến trong vô hình, Lâm Vãn và Lạc Thư Di lập tức trừng mắt giận dữ, nói: “Khương Phong, ngươi định làm gì?”
“Ha ha ha, xin lỗi, nhất thời hứng khởi, tay hơi run, thông cảm thông cảm, không làm Lâm huynh đệ bị thương chứ.”
Khương Phong lộ ra nụ cười, khẽ nhướn mày nhìn Lâm Nhất, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.
“Không sao.”
Lâm Nhất chỉ liếc nhìn Khương Phong, đưa tay ngăn Lâm Vãn.
“Đồ nhát gan.”
Khương Phong lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu, tâm trạng khoái chí hẳn lên.
“Vừa rồi chỉ là vài tiểu xảo, ngày thường đã có giảng sư chỉ dạy, bổn Thánh không cần nhắc lại. Hôm nay bổn Thánh muốn dạy chư vị khúc cổ, Hoả Phượng Liêu Nguyên.” Lời của Mộc Tuyết Linh vang lên, mọi người lập tức yên tĩnh, trong mắt hiện lên vẻ nóng bỏng.
Khúc cổ hoàn chỉnh, vẫn là khá hiếm thấy, ngay cả đệ tử của thế gia Thánh Cổ có mặt cũng đều rất hứng thú.
Khúc cổ?
Lâm Nhất có chút trầm ngâm, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Ưu thế lớn nhất của tư nhạc so với võ giả, chính là có thể lấy một địch nhiều, vượt cảnh giới giết địch cũng dễ dàng hơn. Khúc Hoả Phượng Liêu Nguyên này, lúc bổn Thánh ở cảnh giới Long Mạch đã từng vây giết hơn một trăm yêu thú cùng cảnh giới, chư vị hãy nghiêm túc học tập, hôm nay bổn Thánh sẽ dạy đoạn đầu tiên.”
Mộc Tuyết Linh nhìn xung quanh, nói: “Chờ bổn Thánh giảng xong, sẽ kiểm tra các ngươi.”
Những người có mặt đều là thanh niên tài tuấn, nghe đến đây, sắc mặt đều trở nên nghiêm túc hơn nhiều, ai cũng muốn thể hiện trước mặt Mộc Tuyết Linh.
Mộc Tuyết Linh là Thánh, nắm giữ âm Đế Quân có thể đánh với Thánh Giả, bổn Thánh cực kỳ xinh đẹp. Mỗi tấc da thịt của nàng ta đều tỏa ra ánh sáng nhạt, thánh khiết trang nghiêm, như ngọn núi băng, nhưng đầy khí chất thư hương, kèm theo sức hút mà phụ nữ trẻ tuổi không thể sánh kịp.
“Hỏa Phượng Liêu Nguyên, ý cảnh lấy cuồng bạo làm chủ, nhưng trong cuồng bạo có chút ngạo mạn, loại ý cảnh này không dễ lĩnh hội. Cuồng bạo quá mức sẽ mất đi sự kiêu ngạo, ngạo mạn quá mức sẽ trở nên lạnh lẽo, phổ nhạc bản thân cũng cực kỳ phức tạp. Biến hóa âm luật liên quan đến hơn ngàn loại, dù chỉ là đoạn đầu tiên, cũng vô cùng khó gảy, khởi đầu là âm Hoàng Chung trong mười hai luật...”
Mộc Tuyết Linh giảng giải rất cặn kẽ, nhiều ý nghĩa phức tạp, qua lời nàng ta nói ra thì dễ hiểu, không quá tối nghĩa.
Thỉnh thoảng có người đặt câu hỏi, Mộc Tuyết Linh cũng đều lần lượt giải đáp.
Là cường giả có thể sánh ngang cảnh giới cấp Thánh, Mộc Tuyết Linh rất giản dị, nhưng trong sự giản dị ấy có khoảng cách, khiến người khác khó lòng tiếp cận.
Chẳng bao lâu, phần lớn người có mặt đều nhíu mày.
Khúc cổ quả thực rất phức tạp, dù Mộc Tuyết Linh giảng giải rất thấu đáo, vẫn có nhiều chỗ không hiểu được.
Khi gảy đàn, không thể thông suốt toàn bộ, đặc biệt là ý cảnh trong đó càng khó nắm bắt.
Ánh sáng trong mắt Lâm Nhất lóe lên, có chút suy nghĩ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất