Chốc lát, mười bóng người đáp xuống từ không trung - trưởng lão chấp pháp của cung Thiên Hương đã đến. Nhìn thấy cảnh này, bọn họ cũng vô cùng kinh hãi.
"Lâm Tiêu to gan!! Ngươi muốn chết à, dám giữa ban ngày ban mặt tàn hại đệ tử cung Thiên Hương ta!" Vị trưởng lão cầm đầu giận không kìm nổi, trừng mắt nhìn Lâm Nhất. Nghĩ đến thương thế của Khương Phong, khó mà tưởng tượng cha gã - Khương Du sẽ phẫn nộ đến mức nào.
"Đưa hắn về Chấp Pháp Đường, đợi ta tới rồi sẽ định đoạt. Trước khi ta đến, không ai được động đến hắn dù chỉ một sợi tóc!"
Đúng lúc mấy vị trưởng lão định ra tay phế Lâm Nhất, từ đỉnh núi tuyết vang lên giọng nói phiêu dật của Mộc Tuyết Linh.
Các trưởng lão của Chấp Pháp Đường đành bất đắc dĩ nghe lệnh, áp giải Lâm Nhất rời đi trước mặt mọi người.
Lâm Nhất rất bình thản, không hề ngăn cản, mặc cho trưởng lão áp giải đi.
"Đi tìm Vi Vi!"
Lạc Thư Di và Lâm Vãn nhìn nhau, gương mặt đều lộ vẻ lo lắng.
Hai cô gái này không ngờ tính nết Lâm Nhất lại cương liệt đến thế - đã nói phế là phế, không chừa lại dù chỉ một đường lui.
Chỉ là, họ không biết Lâm Nhất đã nhẫn nhịn quá đủ, nhưng đối phương khiêu khích hết lần này đến lần khác, đã chọc thẳng vào giới hạn chịu đựng cuối cùng của hắn.
Ngay cả Đại Thánh hắn còn từng giết, thì Khương Phong là cái thá gì?
Chấp Pháp Đường của cung Thiên Hương tọa lạc trên đỉnh ngọn núi thứ chín.
Trên đỉnh là một đại điện nguy nga tráng lệ. Khi bước vào, vòm cung điện cao hàng trăm trượng, trống trải mênh mông, mang lại một thứ áp lực đè nặng lên lòng người.
Lâm Nhất đi sau hơn chục vị trưởng lão của Chấp Pháp Đường, vẻ mặt hắn lạnh lùng, không chút hoảng hốt.
Bất kỳ tông môn nào cũng có cơ quan chấp pháp riêng. Dù có đặt tên là Chấp Kiếm Đình, Thiên Hình Các các kiểu thì chức năng cũng đều tương tự như nhau.
Chấp Pháp Đường chia ra đối nội và đối ngoại: đối nội là quy củ ràng buộc đệ tử trong môn, đối ngoại là truy bắt phản đồ và kẻ địch của tông môn.
Lâm Nhất đã phế tu vi con trai vị trưởng lão đứng đầu Chấp Pháp Đường. Hắn đương nhiên đã sớm đoán sẽ có kết cục này, nên dọc đường hắn vẫn bình thản, lòng tựa mặt hồ không gợn sóng.
"Tiểu tử, ngươi không sợ chút nào à?"
Người đàn ông trung niên áo lam đứng đầu đám trưởng lão nhìn Lâm Nhất, kinh ngạc hỏi.
Tên tiểu tử này thấy người của Chấp Pháp Đường đến mà không hề có ý chống cự, suốt đường đi lại cực kỳ ung dung.
Lâm Nhất nhìn ông ta, đáp: "Nếu ta sợ thì các người sẽ không trừng phạt ta nữa sao?"
Người đàn ông trung niên áo lam là nhị trưởng lão Chấp Pháp Đường, tên là Cô Quân, địa vị của ông ta chỉ dưới Khương Du.
Cô Quân liếc nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt sắc lẹm: "Đương nhiên là không. Vừa rồi nếu Thánh trưởng lão không lên tiếng thì giờ này tu vi của ngươi đã bị phế rồi. Dẫu Khương Phong chỉ là một đệ tử bình thường của cung Thiên Hương, cho dù nó phạm lỗi gì cũng không đến lượt một người ngoài như ngươi ra tay trừng phạt".
"Nực cười!"
Lâm Nhất chẳng buồn để ý, cứ thế đi thẳng.
Sắc mặt Cô Quân sầm lại. Thái độ kiểu gì vậy? Giờ đã là cá nằm trên thớt mà còn dám hống hách như vậy!
"Tiểu tử, ngươi ăn nói với Cô trưởng lão kiểu gì thế?", các trưởng lão khác cũng thấy chướng mắt liền lên tiếng quở trách.
Lâm Nhất nói: "Ý tứ không hợp, nói nhiều vô ích".
Cô Quân cũng chẳng khách khí, trầm giọng: "Nói hay không nói, ngươi đều khó thoát chết. Dù có thoát chết thì tu vi của ngươi cùng mười ngón tay cũng chắc chắn bị phế. Để xem lát nữa ngươi còn dám ngông cuồng như vậy không".
Lâm Nhất cười mà như không cười nhìn ông ta: "Nếu ta không sao thì sao?"
"Ngươi không sao?"
Cô Quân hừ một tiếng rồi lại cười nhạt: "Ngươi tưởng ngươi là ai, đệ tử thế gia Thần Nhạc à? Dù ngươi có là thế tử của thế gia thánh cổ thì cung Thiên Hương bọn ta cũng không cần phải nể mặt ngươi đến thế!"
Trong mắt Lâm Nhất thoáng hiện vẻ giễu cợt: "Nếu ta không sao, ông thua ta mười viên đan Thánh Huyền. Có dám cược không?"
Cô Quân nghe vậy bật cười lớn, giọng nói cũng đầy vẻ chế giễu: "Đã là cá trên thớt còn dám hống hách. Bản lĩnh chẳng thấy đâu, ngông cuồng thì cũng ngang ngửa Táng Hoa công tử rồi đấy".
"Ta nói cho ngươi biết, đừng mong chờ vào hai nha đầu kia. Dù Huyền Nữ điện hạ đến cũng không can thiệp được vào việc của Chấp Pháp Đường!"
Lâm Nhất nói: "Đừng dài dòng, cược không?"
Cô Quân cười khẩy: "Được thôi. Cây đàn cầm hôm đó của ngươi không tệ. Dù gì sau hôm nay ngươi cũng không còn đàn nổi nữa. Nếu ngươi may mắn không chết mà thua cược, cây cổ cầm đó phải đưa cho ta".
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất