Các trưởng lão khác ngẩn ra một thoáng, rồi đều bật cười khẩy. Tên này còn đang mơ mộng cái gì thế. 

 

Thái độ của Lâm Nhất trái lại làm Cô Quân hơi chột dạ: lẽ nào tiểu tử này thực sự có lá bài tẩy trong tay? 

 

 

Không lâu sau, Lâm Nhất được dẫn vào đại điện của Chấp Pháp Đường. 

 

 

Vòm đại điện cao vút, không gian bên trong thì trống trải khiến không khí trở nên nghiêm trang, lạnh lẽo rợn người. 

 

 

Các trưởng lão chấp pháp khác đã nhận tin mà đến trước, trừ Khương Du ra thì hầu như đều có mặt. 

 

 

Lâm Nhất ngẩng lên nhìn, người ngồi trên cái ngai giữa đại điện chính là Mộc Tuyết Linh. 

 

 

Nửa nén nhang sau, vị trưởng lão được phái đi điều tra đã mang một bản ghi chép về giao cho Cô Quân. 

 

 

Ông ta liếc qua rồi nói: "Bẩm Thánh trưởng lão, đầu đuôi sự việc đã điều tra rõ. Khương Phong và Lâm Tiêu này xảy ra cãi vã, sau đó động thủ. Khương Phong đánh không lại Lâm Tiêu, bị đối phương tàn nhẫn phế tu vi và bẻ gãy mười ngón tay. Các đệ tử có mặt tại đó cùng mấy vị thế tử thế gia thánh cổ đều có thể làm chứng". 

 

 

Vụ việc xảy ra ở thánh đàn Thiên Hương không phức tạp, Chấp Pháp Đường dễ dàng lần ra đầu đuôi. 

 

 

"Hừ". 

 

 

Lâm Nhất cười lạnh, trong mắt ánh lên vẻ chế giễu. 

 

 

Gọi là "xảy ra cãi vã" ư? 

 

 

Không phải tên khốn đó liên tiếp khiêu khích hắn sao? 

 

 

Một câu "đánh không lại Lâm Nhất" là xong. Nếu hôm nay là Lâm Nhất không địch nổi đối phương, e kết cục cũng chẳng khá hơn Khương Phong. 

 

 

Mặt Cô Quân sầm lại: "Lâm Tiêu, thái độ ngươi kiểu gì vậy? Ngươi có ý kiến với Chấp Pháp Đường, hay có ý kiến với bổn trưởng lão?" 

 

 

Mộc Tuyết Linh nhìn sang, nói: "Lâm Tiêu, nếu ngươi có ý kiến khác thì có thể nói thẳng". 

 

 

"Không có". 

 

 

Giọng Lâm Nhất thản nhiên. 

 

 

Cô Quân cười lạnh trong bụng: còn tưởng ngươi định giở trò gì, hóa ra cũng chỉ có vậy. 

 

 

"Thực sự không có?", đôi mắt Mộc Tuyết Linh như sáng lên, chăm chú nhìn Lâm Nhất rồi hỏi. 

 

 

"Thực sự không có". 

 

 

Lâm Nhất nhìn thẳng Mộc Tuyết Linh, nói rõ từng chữ. 

 

 

Dẫu đúng là Khương Phong khiêu khích trước, Lâm Nhất cũng không có lý do chính đáng để phế gã. Mộc Tuyết Linh cũng sẽ không vì thế mà tha cho hắn. 

 

 

Huống hồ vài câu khó nói cho rõ tình hình, vậy thà Lâm Nhất dứt khoát không nói còn hơn. 

 

 

"Đã không có gì để nói thì để ta tự tay phế hắn đi!" 

 

 

Một giọng nói lạnh như băng vang lên, nhiệt độ trong điện lập tức đông cứng lại như tụt xuống không độ, mọi ánh mắt dồn về phía cánh cửa đồng. 

 

 

Khương Du đứng đó, mặt không chút biểu cảm. Dường như có một đám mây đen phủ trước trán ông ta, trong mắt toàn là sát ý lạnh thấu xương. 

 

 

Ông ta vừa đi xem thương thế của Khương Phong rồi mới đến, suýt nữa tức ngất tại chỗ, thực sự là thảm quá! 

 

 

Năm đạo Long mạch bị xoắn nát, mười ngón tay bị giẫm nát như bùn. Dù mời được Đại Thánh ra tay cũng chưa chắc cứu nổi. 

 

 

Lâm Nhất ra tay quá tàn độc! 

 

 

Khương Du mặt âm trầm, chậm rãi bước vào. Các trưởng lão khác không dám nói gì, ai cũng thấy ông ta đang giận đến mức sắp nổ tung. 

 

 

"Xin Thánh trưởng lão thành toàn!" 

 

 

Khương Du không thèm liếc Lâm Nhất lấy một cái, nghiến răng nói với Mộc Tuyết Linh. 

 

 

Mộc Tuyết Linh vẫn bình tĩnh như thường, nàng ta cũng có thể đoán được sự tình. Đại khái là Khương Phong khiêu khích trước, nhưng dẫu vậy cũng không phải lý do chính đáng để Lâm Nhất phế đối phương. 

 

 

Hắn có thể phản công, nhưng phế tu vi lại bẻ gãy mười ngón tay của đối phương rốt cuộc vẫn là quá tàn nhẫn. 

 

 

"Lâm Nhất, ngươi còn điều gì muốn nói không?" Mộc Tuyết Linh hỏi. 

 

 

"Không có gì để nói". 

 

 

Sắc mặt Lâm Nhất vẫn bình thản, vẫn ung dung. 

 

 

Tên này lấy đâu ra khí phách vậy? Đến nước này còn không chịu nói vài lời mềm mỏng cầu xin? 

 

 

Các trưởng lão đều khá bất ngờ, ngay cả Cô Quân cũng thấy quái lạ. Tiểu tử này cứng rắn quá, chẳng giống một nhạc sư, mà giống một kiếm khách hơn. 

 

 

Thà chết không khuất phục, thà bị bẻ gãy cũng không chịu cong lưng. 

 

 

Mộc Tuyết Linh mặt không cảm xúc: "Ngươi có tình nguyện chịu phạt không?" 

 

 

"Ta không tình nguyện!" 

 

 

Lâm Nhất ngẩng đầu, nói rành rọt. 

 

 

Xôn xao! 

 

 

Đại điện chấp pháp lập tức trở nên ồn ào, tiếng xì xào vang khắp. Cô Quân lạnh giọng: "Ngươi nói không tình nguyện là thoát được chắc? Việc này do ngươi quyết à? Thánh trưởng lão, cứ ra tay đi, khỏi nói nhiều với tên man di này!" 

 

 

eyJpdiI6ImFYQXBOS25tQlNPMWxQaXJRZHdKbFE9PSIsInZhbHVlIjoiYU5oVmtcL3B4ZDBFdDluS0RrRHI5Y0J0bDE5bk5jdXlVSXh2T2owOEwrc2F6RVdxVEpCeGRTRnAwWGhVNnVHRzV6cnZWMWt0Nk9CellrVUo5WWpDZWlYUmkycFZjMStRUFd1R2tlemVoU3h3cEF5KzVEVTRHOGlBNm5lMjNuMlkzIiwibWFjIjoiNmZhODFmMTIxMGFkNzRjMDE3MjFlNGRiZTM1ZmFhZmRkMjBlZDY4NzRhYjVlYzljZjVmODllNDdhNzRmOWJhNiJ9
eyJpdiI6Im05MEVxYlBmTkFIdVlTZHFSNDJWZFE9PSIsInZhbHVlIjoiU2ExQ3l5aGpuWUF6S1FZM1Vvb3VDMEt1VHNKZTBDRWJ4aE5uMHpDeXI4cGJreDl6YSs0K3VEYUMyZzByc3YxNnl5Uzd6ZTFmSUl1cW1BeWk3N3pDRTFLdFRlcDNLXC9hSnpHYzFBTDlTKzN3RFQ1XC8wSnZFcGhBN1wvYjhNc2kzYkFcL2pyNTVBNFBzOGF6MTkrME5iMDFtMEVvaGY2UmlPSWFPSmZIUGIrVWxrR3lqdGR4T1g2amxSa2NodkUwVk1xaUNPUmpvUXQrMWozcmhySnNheExXWlZ1U2FJNTgxbG5RUmRZZWxZZXdpSVFQM1pleDJUbzlCbER5MmxMY042TlJxanQ1cXdhTUFEOWhDblo5azhNNFBBPT0iLCJtYWMiOiJlMzg4MjA3YTc3YTNjNDZmNmNhNmQ4YWRlMmJhYjI1MDc0ODRmYTYyZjRmMmZlMWFhMDM2N2Y4MjMxY2JkNDg1In0=

 

Ads
';
Advertisement
x