Hôm ấy ông ta tự phong ấn tu vi mà lại bị tên tiểu tử này đánh bại. Hôm nay phải để hắn biết thực lực thực sự của ông ta là gì.
Lâm Nhất liếc Khương Du, rồi thu ánh mắt lại: "Chư vị hà tất vội vàng như vậy. Ta không có gì để nói, cũng không muốn tranh biện. Chỉ là trước khi trừng phạt ta, xin cho Lâm Tiêu ta tấu một khúc. Sau một khúc này, muốn xử trí thế nào, ta xin tình nguyện!"
"Nực cười, ngươi là cái thá gì mà đòi diễn tấu trước mặt Đại Tư Nhạc của bọn ta? Tiểu tử, ngươi tự đặt mình cao quá rồi!", sát tâm của Khương Du nổi lên, căn bản không muốn nghe Lâm Nhất nói nửa lời.
"Đại trưởng lão nói đúng!"
"Tiểu tử này muốn kéo dài thời gian, chờ Huyền Nữ điện hạ đến cầu xin cho hắn mà thôi".
"Việc của Chấp Pháp Đường, Huyền Nữ điện hạ cũng không can thiệp được, khỏi vòng vo với hắn!"
Các trưởng lão khác đều lạnh giọng. Lúc này đương nhiên phải đứng về phía Khương Du.
Trong lòng Mộc Tuyết Linh khẽ động, nhớ đến tiếng phượng minh mình từng nghe trước đó, bèn nói: "Khương trưởng lão, lui xuống trước đã".
"Thánh trưởng lão..."
Khương Du không cam lòng.
Mộc Tuyết Linh nói: "Là người tu âm luật, trước khi chết muốn được tấu một khúc cũng không phải yêu cầu quá đáng. Cứ cho hắn toại nguyện. Ông không cần vội vàng như vậy. Hắn đã nói sẽ không tranh biện, vậy xử theo hình phạt nghiêm khắc nhất của cung Thiên Hương mà xử!"
Khương Du vẫn ấm ức, song Mộc Tuyết Linh đã hai lần mở miệng, lại nói rất rõ.
Giờ mà không nhượng bộ cũng chẳng còn cách nào khác, huống chi chỉ phải đợi thêm thời gian một khúc nhạc mà thôi.
"Cho ngươi sống thêm chốc lát!"
Khương Du sầm mặt ngồi xuống. Cô Quân lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trong mắt thoáng nét nghi hoặc.
Tên này định giở trò gì? Thật sự muốn kéo dài thời gian đến khi Huyền Nữ điện hạ tới? Nghĩ rằng chỉ bằng một khúc nhạc là đổi được cục diện sinh tử của mình ư? Ngây thơ quá rồi.
Lâm Nhất hít sâu một hơi, lấy cây đàn Phong Lôi ra rồi ngồi xếp bằng.
"Ngươi định tấu khúc gì?" Mộc Tuyết Linh hỏi.
"Hỏa Phụng Liêu Nguyên".
Lâm Nhất thử dây đàn, đầu không ngẩng mà đáp.
"Trước đó khi ta hỏi ngươi, vì sao ngươi không tấu", Mộc Tuyết Linh trầm giọng.
Lâm Nhất ngẩng lên: "Bởi vì cô tấu không hay. Ta cũng chưa nghĩ thấu, rốt cuộc khúc này của cô thiếu sót ở đâu. Nếu không chạm đến được chân ý của khúc này, tấu hay không tấu, có ý nghĩa gì?"
Lời vừa dứt, cả đại điện chấn động, từng vị trưởng lão đều sững người.
Tên Lâm Tiêu này chê mình sống thọ quá rồi chắc?
Mộc Tuyết Linh có thể làm Thánh trưởng lão không phải chuyện đùa. Nàng ta trẻ hơn tất cả những người có mặt, nhưng tu vi đã đến Bán Thánh.
Về tạo nghệ âm luật lại càng thâm sâu khó lường. Ngay cả Đại Tư Nhạc ở đây, khi đứng trước Mộc Tuyết Linh cũng như sông nhìn biển - nhỏ bé không đáng kể.
Dám chất vấn Mộc Tuyết Linh, chẳng phải muốn chết?
Tưởng Mộc Tuyết Linh không biết nổi giận ư? Đó là một vị Bán Thánh, lại là một Tế Thiên Sư có thể dùng nhạc tế trời, triệu hồi hào quang cửu sắc.
Dám hoài nghi thực lực của Mộc Tuyết Linh, Lâm Nhất chính là đang làm nhục một vị thánh!
Quả nhiên, trên gương mặt thánh khiết vốn bình tĩnh như mặt hồ của Mộc Tuyết Linh hiếm khi hiện ra một tia giận dữ: "Vậy ngươi nói cho ta nghe, Hỏa Phụng Liêu Nguyên ta tấu thiếu cái gì?"
Ngu xuẩn tột độ, dám đối chọi Thánh trưởng lão!
Khóe môi Khương Du nhếch lên cười mỉa. Hay rồi, giờ chắc khỏi cần ông ta động thủ.
Nếu Thánh Trưởng Lão ra tay, dù Huyền Nữ điện hạ sau này có truy cứu thì trách nhiệm cũng chẳng đổ lên đầu ông ta.
Lâm Nhất không đáp ngay, mà nhìn đối phương, nghiêm mặt: "Ta cả gan hỏi một câu: Thánh trưởng lão đã từng nếm mùi sinh ly tử biệt chưa?"
Trận tuyết nơi Đại Tần năm đó, cái chết thê thảm của đại ca Hân Tuyệt, đến nay Lâm Nhất vẫn khắc cốt ghi tâm.
Ánh mắt Lâm Nhất khiến Mộc Tuyết Linh hơi kinh ngạc, trong ánh mắt đó dường như chất chứa sự hối hận và thống khổ vô biên, khiến nàng ta không dám nhìn thẳng. Hồi lâu nàng ta mới thì thầm: "Chưa".
"Thánh trưởng lão đã từng rơi vào tuyệt cảnh, trơ mắt nhìn thân hữu vì cứu mình mà không biết sống chết ra sao chưa?" Lâm Nhất hỏi tiếp.
Tại thành Thiên Lăng, Tiểu Tặc Miêu vì cứu Lâm Nhất mà bị đánh thành kén rồng. Hắn lửa giận thấu trời, chỉ hận thanh kiếm trong tay chưa đủ sắc bén.
Mộc Tuyết Linh ngẩn người, hơi nghẹn lời.
"Thánh Trưởng Lão, đã từng trải qua tình cảnh thập tử nhất sinh, nhìn quanh chỉ thấy bốn bề toàn là kẻ thù chưa?" Lâm Nhất nói, rất nhanh hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong Thiên Lộ通天之路Thông Thiên Chi Lộ, vì cứu Nguyệt Vi Vi mà đối địch với mười phương giới tử.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất