Trước kia khi chưa biết Huyền Nữ điện hạ chính là Nguyệt Vi Vi, Lâm Nhất còn có thể không quan tâm, nhưng giờ khi đã biết thì không thể mặc kệ nữa. 

 

 

Muốn bắt nạt Nguyệt Vi Vi thì phải hỏi coi hắn có đồng ý không cái đã! 

 

"Này cô gái, với chút bản lĩnh này của ngươi, ta đây chẳng buồn chơi nữa." Giữa đại điện Hương Vân, người phụ nữ tên Lam Hồng Diễm buông sáo trúc mỉm cười nhìn Lâm Vãn, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo. 

 

Lâm Vãn hờ hững liếc mắt, khẽ nói: "Vậy còn phải xem bản lĩnh người tới đâu!" 

 

"Hừ!" 

 

Lam Hồng Diễm khẽ nâng mí mắt lên, lại giơ sáo trúc lên bên môi thêm lần nữa. 

 

Vútttt! 

 

Tiếng sáo của nàng ta đột nhiên trở nên vô cùng thấp và sắc bén, âm thanh đó giống như rắn độc gào rít vậy, từng vòng ánh sáng màu máu khuếch tán ra ngoài. 

 

Một giây sau đó, vô số tia sáng đỏ như máu biến thành từng con rắn màu máu, ùn ùn lao về phía Lâm Vãn. 

 

Đám rắn độc nhanh chóng tràn ngập trong con ngươi Lâm Vãn, ngón tay nàng ta gảy liên hồi trên đàn tỳ bà, từng đợt sóng âm đỏ rực gào thét tuôn ra. 

 

Xoẹt xoẹt xoẹt! 

 

Vô số con rắn độc bị chém rồi rơi xuống liên tục hệt như một cơn mưa máu mờ ảo. 

 

Vụt! 

 

Lam Hồng Diễm lạnh lùng cười một tiếng, cơ thể nàng ta lướt nhanh qua giữa đại điện, nhanh đến mức chỉ để lại những vệt đỏ như máu. 

 

Tiếng sáo chói tai kết hợp với những lần nàng ta di chuyển, càng lúc càng khó nắm bắt, xem ra kinh nghiệm thực chiến của nàng ta cực kỳ phong phú. 

 

Nhưng trùng hợp thay, Lâm Vãn lại đến từ Hoang Cổ Vực cạnh tranh đầy khốc liệt, lại còn là thiên tài xuất chúng từng tung hoành chiến trường Hoang Cổ. Những biến hóa như thế này vẫn chưa đủ khiến nàng ta luống cuống tay chân. 

 

Quả nhiên, Lâm Vãn chỉ khựng lại một chút rồi nhanh chóng tìm được cách xử lý. 

 

Thân thể nàng ta lơ lửng tựa lông hồng mềm mại như một tờ giấy, quỷ mị quái dị còn hơn cả Lam Hồng Diễm. 

 

Không bao lâu sau, chính Lam Hồng Diễm lại rơi vào thế khó, đủ loại cảnh tượng kỳ lạ liên tiếp bị phá vỡ. 

 

Thậm chí âm luật cũng xuất hiện khe hở, khí tức dần trở nên bất ổn. 

 

"Lâm sư tỷ sắp thắng rồi!" 

 

"Thua liền ba trận, cuối cùng cũng sắp gỡ lại được một trận rồi!" 

 

Đệ tử cung Thiên Hương phấn chấn hẳn lên, gương mặt dần dần nở một nụ cười, ba trận thua liên tục trước đó thật sự khiến bọn họ khó chịu vô cùng. 

 

Lâm Nhất hơi nhíu mày, vẻ mặt thoáng lộ chút bất an. 

 

"Sao vậy?" 

 

Lạc Thư Di thấy Lâm Vãn sắp thắng, gương mặt vừa mỉm cười thì nhìn thấy nét mặt Lâm Nhất, nàng ta lại lập tức trở nên lo lắng. 

 

"Có chút rắc rối..." 

 

Lâm Nhất phát hiện người của phường Thất Tú hoàn toàn không hề hoảng sợ, trông như thể đã nắm chắc phần thắng, chẳng vẻ nào là lo lắng cho Lam Hồng Diễm. 

 

"Không ổn!" 

 

Khuôn mặt Lâm Nhất bỗng biến đổi. 

 

Hắn âm thầm khởi động con mắt Thần Long rồi nhanh chóng nhận ra chỗ kỳ lạ, cây sáo trúc của Lam Hồng Diễm liên tục tỏa ra vô số bụi bột đỏ màu máu. Hòa quyện hoàn hảo với sóng âm rồi biến thành đủ loại cảnh tượng kỳ lạ, những hạt bụi đỏ đó mang theo cực kỳ tà ác. 

 

Có độc! 

 

Gương mặt Lâm Nhất lạnh hẳn đi, tuy không phạm quy nhưng thực sự quá bỉ ổi. 

 

Phụt! 

 

Lâm Vãn vốn đang chiếm thế ưu thế áp đảo thì cơ thể bỗng mềm nhũn, phun ra một ngụm máu. 

 

Nàng ta phun ra một ngụm máu đen, trông cực kỳ đáng sợ. 

 

"Lâm sư tỷ!" 

 

Đại điện Hương Vân lập tức trở nên rối loạn, một đám người hoảng hốt kêu lên không ngớt. 

 

Hứa Đông Phi đứng trong đám người của phường Thất Tú nhếch môi thản nhiên cười nói: "Kết thúc rồi." 

 

Bịch bịch bịch! 

 

Từng con rắn nhỏ nhân cơ hội lao lên cắn lấy Lâm Vãn, chưa dừng lại ở đó, ánh mắt Lam Hồng Diễm lóe lên vẻ đắc ý, không hề có ý định ngừng thổi sáo trúc. 

 

Ầm! 

 

Xà Vương dài trăm trượng đang cuộn tròn nằm trên mặt đất bỗng gào lên rồi há to cái miệng đỏ như máu táp về phía Lâm Vãn. 

 

"Không!" 

 

Vẻ mặt Lạc Thư Di chợt thay đổi, miệng há hốc kinh hãi, suýt nữa đã gục ngã. 

 

Nhưng ngay khi con rắn khổng lồ sắp ngoạm trúng Lâm Vãn, một bàn tay xuất hiện sau lưng nàng ta rồi khẽ đánh ra. 

 

Gào! 

 

Sấm gió gào thét, rồng ngâm rền vang. 

 

Vô số long văn tím vàng quấn quanh, cú chưởng hắn đánh ra hóa thành một cái đầu rồng gào thét lao về phía trước, đẩy lùi Vương Xà đỏ rực chỉ trong nháy mắt. Sau đó lại trở tay tung thêm một chiêu bóp chặt lấy nó, không để mọi người kịp phản ứng mà bóp nát đầu Vương Xà. 

 

Bùm! 

 

Một cơn mưa máu chợt xuất hiện giữa không trung, Lâm Vãn ngẩn người nhìn rồi chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc. 

 

“Cô nương xinh như hoa như ngọc, mà sao lòng dạ lại ác độc hơn cả rắn rết thế kia? Rõ là đã thắng, tại sao còn dồn người ta vào chỗ chết? Người của phường Thất Tú đều hèn hạ hiểm độc vậy sao?” Lâm Nhất rút tay lại, nhìn về phía người phường Thất Tú lạnh lùng nói. 

eyJpdiI6IkErdENEWGF6QnNESG1qSnRac204RkE9PSIsInZhbHVlIjoiNXNxTmxzSWViVlh4b25pR2FmKzBNSU1YU1JXckhkU0tqYUxTZ05SWDgwaEpnVXNNeVRTVnFoYzhQM1F4c0xPdyIsIm1hYyI6IjAyYmQwNjI4ODA2ZTU1M2E1Y2VhZWFlZTEzNDg1MjNhNjJjNWIwZTU3ZTI1ODUwNjMyMDI1MDk3Mjg2MDQwNjIifQ==
eyJpdiI6IkxzZXdQNHRCMDMzakF2THdEcE96YXc9PSIsInZhbHVlIjoiaTc1SFM4em1lazdITm9zeFwvd1QydnhFNmF3TlRFXC8rclVCTUNUM1h3NFdHb2E1aU52XC83WDdSOUp0NXRjQ2EwdTRxWFRjeTlJTzNcL2NHSVA3WnJxb2ZxSE14Z0lONlVReWRXMEtHY2lUK1JZY1RTaDc2M1JyR0huSHcwOGluZ0NqTDdBN0R3V0M4dlRFNGR1VHFlZE80a2lNZXdTcFROXC9cL3hibXBaaVBGc29FWjluOCt5M0NKSnJvR1wvclJ0dE1Kdmx3eGs0a0tzMlc5UmFYbXpueDJFNk9RVzBGUEdXeFF3bFpxak1YQ2V6Y2s9IiwibWFjIjoiMmNmZDNmZTJlMzE1ODNlOGRmNjFkZTcyNTVlMjU2ZDQ2ODAxZTU2N2MwMmYzNDZlZGRmOGQ1ZjYzYjI3MmNiYiJ9

Ads
';
Advertisement
x