Dị tượng vừa xuất hiện, các đệ tử cung Thiên Hương mặt mày nghiêm lại, đại sư huynh của phường Thất Tú này quả thực chẳng thể xem thường. 

 

 

Gã lúc này đã toàn lực xuất chiêu rồi, chắc hẳn chiêu này ban đầu gã định dùng để đối phó với Huyền Nữ điện hạ. 

 

Giết! 

 

Sát ý trong mắt Hứa Đông Phi như dòng nước lũ cuộn trào, tiếng sáo cũng trở nên điên cuồng theo. Chẳng mấy chốc những con ác quỷ hình thù kì dị đã gào rít lao về phía Lâm Nhất. 

 

Những ác linh này có con là hư ảnh, có con lại là thực thể khiến người ta khó mà phân biệt. 

 

Có những ác linh nếu nhìn kỹ thì còn có nét giống với Lạc Thư Di và Lâm Vãn, đây là thủ đoạn để khiến Lâm Nhất xao nhãng. Tên Hứa Đông Phi này đúng là xảo quyệt. 

 

Keng! 

 

Có điều khi những ác linh này lao tới, Lâm Nhất đang ngồi xếp bằng trên bệ đá bỗng điềm nhiên mỉm cười, tiếng đàn lại vang lên. 

 

Ầm! 

 

Khúc điệu hùng tráng lập tức hoá thành một vầng đại nhật rộng lớn dâng lên sau lưng Lâm Nhất. 

 

Ánh sáng chói loà và nóng bỏng thiêu rụi toàn bộ ác linh đang áp sát. Đây chính là cổ khúc Nhật Nguyệt mà hắn học được từ Đại Đế. 

 

Tiếng đàn tiếp tục vang lên, ngón tay hắn lia nhanh trên dây đàn, thánh ấn Kim Ô trong hồn cung không ngừng cháy rực. 

 

Từ trong nội thể hắn toả ra ánh sáng màu vàng kim, từ đầu ngón tay hắn âm phù liên tục nảy ra. Hai luồng sức mạnh bổ trợ cho nhau, chẳng mấy chốc Lâm Nhất tóc dài tung bay, khí thế phừng phừng. 

 

Ánh sáng rực rỡ được sóng âm dung hoà lại, hoá thành vô số lưỡi đao sắc bén lao tới tấn công những phần trọng yếu trên người Hứa Đông Phi. 

 

Rắc rắc rắc! 

 

Tiếng những lưỡi đao xé gió lao đi vang lên trong không trung, nơi lưỡi đao vàng đi qua, trong không trung cũng xuất hiện những tia nứt rất nhỏ. 

 

Nơi đầu mũi đao có ánh sáng lạnh lẽo mang theo sát ý vô tình. 

 

Tạp chiêu rẻ tiền! 

 

Hứa Đông Phi hừ lạnh, ban nãy đã ăn một đòn sấp mặt nên giờ gã không còn chút ngạo mạn khinh địch nào nữa. 

 

Đồng thời, hai mắt gã nhắm chặt lại, đầu hơi lắc qua lắc lại. Một mặt chặn đòn tấn công, một mặt phát động cuộc phản công bằng tiếng sáo. 

 

Vù vù vù! 

 

Làn khí đỏ vặn xoắn trong không trung tạo thành một cơn lốc xoáy. Trong mắt xoáy là những cây giáo xương đáng sợ đang rơi xuống đất như một cơn mưa. 

 

“Kim Ô”. 

 

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn những cây giáo xương như thể bay ra từ địa ngục, ngón tay khẽ gảy đàn. 

 

Vù! 

 

Trong nháy mắt, trong vầng đại nhật sau lưng hắn bay ra vô số Kim Ô, nhiều tới nỗi che trời lấp đất, kéo dài vô tận. 

 

“Ôi trời…” 

 

Đệ tử cung Thiên Hương nhìn thấy dị tượng này thì ai nấy há hốc miệng. 

 

Dị tượng này tạo ra từ sóng âm. Lâm Tiêu này cũng là Vương Hầu đỉnh phong, lực tinh thần và tu vi của hắn đúng là thâm sâu khó dò. 

 

Đòn tấn công của tư nhạc là dung hợp giữa lực tinh thần và sóng âm mà thành, sau đó lại thêm vào sự lĩnh ngộ của bản thân đối với khúc nhạc đó. Lâm Nhất có thể dùng đàn tạo ra dị tượng này, có thể nói thiên phú và tạo nghệ đối với âm luật của hắn không hề thua kém Hứa Đông Phi, thậm chí là còn mạnh hơn! 

 

Bịch! 

 

Kim Ô va chạm với giáo xương làm vang lên tiếng động kinh thiên, sau đó làm dậy lên dòng khí lưu khủng khiếp, quần thảo giữa hai người. 

 

Trong mắt Hứa Đông Phi thoáng hiện vẻ bất ngờ, nhưng chớp mắt đã hóa thành sự lạnh lẽo tột cùng. Tiếng sáo biến hóa, trong cơ thể gã phóng xuất từng đạo huyết quang như làn khói. Phía sau lưng, lốc xoáy máu mở rộng không ngừng, như muốn hóa thành một biển máu vô biên. 

 

Keng keng keng! 

 

Trong chớp mắt, cả tiếng đàn lẫn tiếng sáo đều tăng tốc đến chóng mặt. Khúc điệu cũng trở nên phức tạp hơn bội phần, nốt nhạc hai bên đan xen, khiến cả khán đài khổng lồ trong đại điện Hương Vân vặn vẹo biến dạng. 

 

Hai người ở giữa trận âm, bóng hình trở nên hư ảo, mỗi bên đều dồn toàn bộ tinh thần vào đến mức cực hạn. 

 

Một màn đọ âm hiểm hóc đến rợn người: họ cạnh tranh về tốc độ biến hóa của khúc điệu, như hai tuyệt thế cao thủ đang cận chiến giáp lá cà. Sơ sẩy một chút, hoặc hụt hơi, là sẽ lãnh một đòn hủy diệt tức khắc. 

 

Như đang nhảy múa trên vô số lưỡi gươm, có thể bị đâm toạc thân mình, máu chảy thành sông bất cứ lúc nào. 

 

Tiếng đàn và tiếng sáo đan xen, khiến người nghe phải thót tim. Cả đại điện Hương Vân dần im bặt, không còn một tiếng xì xào. 

 

Bỗng một tiếng nổ dữ dội, Lâm Nhất thúc động bàn mài Thái Cực trong đàn Phong Lôi, vầng thái dương trên đỉnh bùng phát sức mạnh cuồng bạo vô biên. 

 

Hứa Đông Phi bị hất văng đi, rơi xuống biển máu, nổi chìm theo từng con sóng. 

 

"Âm công của tên này sao lại khủng khiếp đến vậy?" 

eyJpdiI6ImpQZ1dlN1FjMEI2Y0lGd2FlZkxmeVE9PSIsInZhbHVlIjoidzBvck5LTjllaG4ybU5pK0MxQ2p3czh2ekxxbGFvZGFiNFl2Y3lSVDFKWjNuT1RcL1loVks3OVV2bUQ2MDlObWQiLCJtYWMiOiJhOTIwYmJjZTVkNzI0NDliNjM2NjIyMTgyNzEwMGM4ZTVhYmQzYTc0M2QzMTk3YTZiNTdhZjc0NTcxOGQyNzFjIn0=
eyJpdiI6Ik80d0V0VCtoSzg1azl0bjFuOUNlVXc9PSIsInZhbHVlIjoiSW1oMUlSV1E1WVRhNnFmdUhEdmsrV0h2Tmp3em9rNzROZmRyeFpOMTZLb1VOOExzOHpmelNtTHBzb3Z5TFc2TE1aZmd1d2FLRXoxa3gwVkdTN0ptbVwvRGZ2ZDN6c3Y4ZnRQbTlMMXd3YVQ5c3BTS09vVkpyYzNlNkl5U2RTV05tQjk5RWpNMks4RjNvdmF0QTl3QnM5dnhSd0ZmUVpyR2l5QUFOekg0d2ZkOWVoZVpkV1lHd0hlbmJzZFFRVFhNN2pRSW1ERzd6NkQ0UUY1ellJTlhVZTl0czdPVWt2MVVtb3hQQ0ZRbVhaRGt3eXh1eW1HRzc3Wk81T0FlVWlzZ1doMHBYOVAwKzlPOHN3eTNVcVI3NmQ2d0V3NE1WWXkxZHYzQ3dxVjd3MHpXN3VTZkZxR2tNaVFVNm5XWWFOWkpqIiwibWFjIjoiN2Q1YzBlOGU5MTgzZWYwMDg0NThlYjQwNWIxOGI0MDRjODNhZmE3ZjA1MzBmYTllNTQ0NmJmOGI2NDc3MjQ2OCJ9

Ads
';
Advertisement
x