Đột nhiên!
Gã đưa tay trái, điểm một ấn ký kỳ lạ trước ngực. Bùm! Khoảnh khắc kế tiếp, máu trào ra từ mắt, tai, mũi, miệng, huyết quang bạo tuôn, gã trở nên dữ tợn đáng sợ.
"Lâm Nhất, hôm nay ta không thắng ngươi không được! Cung Thiên Hương vốn dĩ chẳng có tư cách dự Đại hội Lang Nha!"
Hứa Đông Phi quyết liều tới cùng, ánh mắt điên cuồng gào thét. Cây sáo trúc trong tay bị máu nhuộm đỏ, khí huyết toàn thân nghịch lưu.
Tiếng sáo thổi ra trở nên âm hàn, tà ác. Dưới chân, biển máu vô biên dậy lên mười tám đợt sóng kinh thiên.
Ầm!
Sóng gào thét, hòa cùng biến hóa của tiếng sáo, kết thành một trận pháp quỷ dị trên mặt biển máu.
Chưa kịp để mọi người phản ứng, sâu trong trận đã truyền ra tiếng rồng gầm kinh người. So với tiếng rồng bình thường vốn uy nghiêm, tiếng gầm này lại tà ác đến cùng cực, tựa như tụ hội mọi thứ xấu xa của thế gian.
Khúc này vừa xuất, linh khí trời đất chấn động dữ dội.
Đệ tử phường Thất Tú ai nấy đều trở nên cuồng nhiệt, hưng phấn. Mộc Tuyết Linh nhíu chặt mày, sâu trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Lạc Thư Di và Lâm Vãn mặt biến sắc, lớn tiếng: "Lâm công tử cẩn thận, đó là thượng cổ tà khúc Huyết Long Kinh!"
Hề hề!
Trong con mắt dữ tợn của Hứa Đông Phi lóe lên tia tàn nhẫn: muộn rồi. Lập tức tiếng sáo bạo động, trong trận pháp giữa biển máu, một con huyết long kinh hồn bạt vía phá nước trồi lên.
Trong khoảnh khắc, huyết quang ngút trời, long uy hoành hành.
Thế trận ấy khiến người xem kinh hoàng không sao kể xiết, da đầu tê dại, không ít kẻ vô thức lùi lại.
Đó là một con huyết long dữ tợn, xấu xí, toàn thân quấn quanh bởi ma quang đen kịt, như tội nghiệt bám chặt không rời.
Hu hu hu!
Giữa biển máu mênh mông vang lên muôn vàn tiếng nức nở: đó là vong hồn đang khóc lóc, run rẩy, sợ hãi.
Gầm!
Đầu con huyết long ngoảnh phắt lại, ánh mắt quét qua mọi người; nơi miệng rồng, thứ dịch đặc sệt rỏ xuống tong tong không dứt.
Phịch!
Tại chỗ có kẻ bị dọa đến sụp đổ, quỵ thẳng xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
Mộc Tuyết Linh kinh hãi trong lòng: Đây vốn là thứ bọn chúng định mang ra đối phó với Nguyệt Vi Vi ư? Đúng là bọn điên cuồng, chẳng còn chút lương tri.
Sau khi con Huyết Long đáng sợ ấy bay vọt lên bầu trời, nó lại ầm ầm rơi xuống, trên người Huyết Long phủ đầy ma quang đan xen nhau, tội lỗi quấn quanh.
Tiếng sáo Hứa Đông Phi thổi ra hóa thành từng làn khói đỏ rực như máu, liên tục tràn vào trong cơ thể khổng lồ của Huyết Long.
Grào!
Huyết Long lại gầm lên đầy giận dữ rồi lao thẳng về phía Lâm Nhất với tốc độ kinh hoàng, cái bóng khổng lồ của nó lập tức phủ trọn hơn nửa quảng trường Hương Vân.
Lâm Nhất đang ngồi xếp bằng trên thạch đài vừa hay lại nằm ngay chính giữa cái bóng ấy.
Uỳnh uỳnh!
Long uy chấn động, tiếng sáo mất kiểm soát đã khiến lửa giận của Huyết Long tăng lên đến đỉnh điểm.
Nó còn chưa đáp xuống nhưng luồng uy áp cuồn cuộn ấy đã khiến mặt đất nứt toác thành những khe dài, thậm chí cả ngọn núi Hương Vân cũng rung lên theo.
Vụt vụt vụt!
Dù là đệ tử cung Thiên Hương hay đệ tử phường Thất Tú cũng đều tái mặt, vội vàng lùi về phía sau.
Động tĩnh này thật sự quá lớn rồi!
"Tên này lại còn thổi được cả Huyết Long Kinh..." Lạc Thư Di trầm giọng nói.
Huyết Long Kinh được xem là tà khúc thượng cổ, đồng thời cũng là cấm khúc, muốn thổi nó thành công thì phải trả một cái giá cực kỳ lớn.
Với cảnh giới hiện tại của Hứa Đông Phi thì chắc chắn gã không thể nào thổi Huyết Long Kinh một cách trọn vẹn được, nhưng chỉ cần một đoạn ngắn thôi cũng đã đủ để xoay chuyển càn khôn, giành lấy chiến thắng.
Lạc Thư Di và Lâm Vãn vốn rất tự tin tưởng vào Lâm Nhất, nhưng giờ đây cả khuôn mặt đều trở nên căng thẳng tột cùng.
"Hình như tà khúc thượng cổ... thật sự rất mạnh."
Lâm Nhất ngồi xếp bằng trên thạch đài, bóng Huyết Long trong con ngươi hắn đang dần lớn lên, nhưng nụ cười trên gương mặt hắn vẫn chưa biến mất và cũng chẳng có chút hoảng loạn nào.
Lâm Nhất hít sâu một hơi, thánh ấn thứ hai trong Hồn Cung đồng thời bừng sáng, thánh thể Thương Long hoàn toàn được giải phóng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất