"Phượng Hoàng Thần Chỉ kết hợp với bản Thánh Cổ Nhật Nguyệt hoàn chỉnh, lại được đàn bằng đàn Phong Lôi... hình như mình vẫn chưa thử xem nó mạnh đến mức nào thì phải?" 

 

Lâm Nhất cười thầm, một giây sau, mười ngón tay vừa khựng lại lập tức khảy dây đàn điên cuồng. 

 

Ầm ầm ầm! 

 

Mặt trời hùng vĩ trên đỉnh đầu hắn chợt tan chảy rồi biến thành một Kim Ô sáng chói không thể tưởng tượng được, Kim Ô bay lượn giữa không trung. Kim quang tỏa ra khỏi đôi cánh đó tựa như những lớp sơn vàng nhuộm bầu trời thành màu vàng son rực rỡ, kéo dài hàng trăm dặm, kim quang chói mắt, rực rỡ như tiên. 

 

Cùng lúc đó, từng luồng ánh sáng màu bạc rực rỡ chảy ra khỏi đầu ngón tay hắn, mặt đất của đại điện Hương Vân nhanh chóng biến thành một hồ nước màu bạc. 

 

Hồ nước rộng lớn, ánh sáng màu bạc trông như một tấm gương, bóng Ngân Hoàng nằm sâu trong hồ hiện lên như vầng trăng. 

 

Dù Lâm Nhất có tập võ hay học nhạc phổ đi nữa hắn đều có cách hiểu của riêng của mình, không bao giờ rập khuôn theo người xưa. 

 

Khúc Nhật Nguyệt này cũng như vậy, hắn đã dung hòa toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Quyền từng tu luyện vào trong đó, đạt được sự hài hòa về ý cảnh, kết hợp với tiếng đàn Phong Lôi đã đạt đến trình độ ngay cả Tiểu Băng Phượng cũng phải kinh ngạc tột độ. 

 

Kim Ô hóa trời, Ngân Hoàng hóa đất, Thiên Địa đồng tâm, Nhật Nguyệt lơ lửng giữa không trung! 

 

Trong lúc Nhật Nguyệt đang biến ảo không ngừng, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ sắc sảo lạnh lùng, sau đó hắn hét lớn điên cuồng, mười ngón tóe ra luồng ánh sáng không thể tưởng tượng được. 

 

Tiếng đàn vang xa, ma bàn Thái Cực trong đàn Phong Lôi chuyển động liên tục, cuối cùng còn phát ra một tiếng rồng ngâm cổ xưa. 

 

Ầm 

 

Bên trong luồng sức mạnh kinh người này, Nhật Nguyệt bùng ra khỏi các đầu ngón tay của Lâm Nhất, ngay sau đó, Nhật Nguyệt quấn lấy nhau rồi hòa làm một. 

 

Ánh sáng thoát ra từ bên trong, giữa bầu trời đầy ánh sáng, Nhật Nguyệt dung hợp tạo thành một thanh Thần Kiếm dài cả trăm trượng, đây chính là Nhật Nguyệt Thần Kiếm. 

 

Trên thân Thần Kiếm mang đầy dấu vết của năm tháng xa xưa, một luồng kiếm ý kinh người bùng ra khỏi Thần Kiếm. 

 

Ầm ầm ầm! 

 

Thần Kiếm bay vút lên rồi hóa thành một luồng ánh sáng chém thẳng về phía Huyết Long trước ánh mắt của tất cả mọi người. 

 

Chúng còn chưa thực sự chạm vào nhau thì hai luồng khí thế khổng lồ đáng sợ đã đụng nhau trước, luồng năng lượng dao động đáng sợ nhanh chóng khuếch tán ra ngoài. 

 

Trong giây phút này, ngay cả không gian cũng phải rung lên, từng hình ảnh méo mó dần xuất hiện. 

 

Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, vẻ lạnh lẽo dần dâng lên nơi đáy mắt, người tí hon màu vàng nằm sâu trong trán của hắn cũng liên tục sáng lên, kiếm ý Thần Tiêu đỉnh phong thuộc về Lâm Nhất cũng được tăng cường vào trong Nhật Nguyệt Thần Kiếm. 

 

"Chém!" 

 

Lâm Nhất hét lên một tiếng, giữa chân mày hắn lóe lên ánh sáng sắc bén, mái tóc dài tung bay, bàn tay phải tung ra đòn đánh mạnh mẽ cuối cùng. 

 

Xoạt! 

 

Nguyên cái đầu của con Huyết Long đáng sợ đó bị chém đứt chỉ trong nháy mắt, máu bắn tung tóe cao cả trăm thước. 

 

Phụt! 

 

Biển máu dưới mặt đất nổ tung, Hứa Đông Phi buông cây sáo trúc rồi lùi lại liên tục mười bước, mỗi lần lùi lại một bước là một lần hộc máu, đến bước thứ mười thì cả người gã đã lảo đảo đứng cũng không vững nữa. 

 

"Ngươi thua rồi." 

 

Lâm Nhất từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía gã rồi cười đầy ngạo nghễ. 

 

Ba đệ tử phường Thất Tú bước lên đỡ lấy Hứa Đông Phi, khuôn mặt của Hứa Đông Phi lúc này cực kỳ dữ tợn và đáng sợ, gã trừng mắt nhìn chằm chặp vào Lâm Nhất, cả giận nói: "Ta không thua! Ngươi có thể thắng được ta chẳng qua là dựa vào cây cổ cầm kia mà thôi, đó chắc chắn là cổ cầm Thánh Long!!" 

 

Không đợi Lâm Nhất trả lời, mấy vị trưởng lão của phường Thất Tú cũng đồng loạt đứng dậy, nghiêm nghị quát: "Cung Thiên Hương thực lực kém cỏi, lại dùng mớ thủ đoạn gian trá này để thắng phường Thất Tú bọn ta sao? Chẳng lẽ không sợ thiên hạ chê cười hay sao?" 

 

"Khinh phường Thất Tú bọn ta không có vật thượng cổ à?" 

 

Người của cung Thiên Hương còn chưa kịp phản ứng khỏi sự kinh ngạc khi Lâm Nhất giành chiến thắng thì lại đột ngột phải đối mặt với việc phường Thất Tú gây khó dễ, sau một hồi kinh hãi, tất cả mọi người đều nổi giận. 

 

Đám người này thật quá vô liêm sỉ, thua là đổ hết cho nhạc cụ à? 

 

Phải biết rằng khi nãy Lam Hồng Diễm đã dùng sáo độc để giành chiến thắng, người của cung Thiên Hương dù có tức giận nhưng cũng không nói lấy một câu. 

 

Kém cỏi thì kém cỏi vậy, thua thì chính là thua. 

 

Vậy mà giờ đây đại sư huynh nhà các người dùng đến cả cấm khúc mà còn thua thảm thế này, các người còn có mặt mũi đi mà chỉ trích, thật là quá đáng! 

 

Không chịu thua sao? 

eyJpdiI6IlA1UlFTSVhcL1ZMTVpTNyt4Z2F4c2FRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRWaVpuRFhzbXB2dVFVNU5ENStXVzRIMFBUMnBzQVlzNStmdjlQbTVGbHBjMldHTFwveE1WbnZ1YzE0dEZmbG85IiwibWFjIjoiZjY5ODY2ZjcyYjEwMTU0OTAzZTlhMDk4OWVjMDExYzc0YTc1NzhlMGE2NjgzMzg0MzA0Zjk4OWRjMzM2ZDY1NyJ9
eyJpdiI6IlJ2c0lGc2RnMkdLXC9zbUtIUElXczR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJ6NHFMYk1uWGQzTzFhNG9ONTVYdDZkSTdySXc0YWlwOFdycEVaZTM3UEdUXC85OGdETFBwbHhHZXQyK3dGVUloUW92ZzVJbW1UZ2ozeEthWjRXRlwvZ2psMjhRWkdvdzdoeXIrU05mWVFkWldneUlnUjROOW1UZWtiSWlZVGRyK2xlTE5nemxOU0dpTEtNY3ZveUxuZmlxVkZFTHBaXC9aZU1FRE5HOXg0eUhleFFKVGtSRU8wdjNBdzlBV1VcL1VRNVwvdDNQRmI4TXBDOFVJK2dDaVwvWFl2TXNDQ2xFT1NoYjVURWlLNW1IQmJRblMwbUpsazNWclBHSzBlQUd1VWVTQ1ZaTEJ5Um9SM1ZPUVIyYUd3czM3V09Ld0xFZ0R4anNvOHVaaEVTc3JuaDV2MTE2ZlwvcWNmcTdnM3RKZ0ZYamU0bnJhR094SVRXOTNEY0l0UzdKYWJmR3R0WjNMXC8zSzEwWERQVFhXWk1UcUhuNlpWZDZrRXJUZUxzYzRlVGdFNnczMGFBcEZXNkFnclc0UlRrOUQ3WXVRbURiTUdqMDZnU0tzWmgycWs1VDNOR2tSNHZTRHdHb0RpWmp3Tlg1ekJRU1hwSVFpc09YVzlDcVNrYkFZcmtMdW1BcktKUmwwVENneVF0VmtoXC9meE1jPSIsIm1hYyI6ImNhZDU0ZWZlNzU5OGNlMjM5OTM5MjA4ZGEwZGUzMmZhNmI2Y2VhYmFjZDZmN2M2ZDA0NDlkNjlkMDIxNzMwMGMifQ==

Lâm Vãn thoáng sững người rồi chợt cười nói: "Ngươi muốn dùng thì dùng đi, khách khí như vậy làm gì."

Ads
';
Advertisement
x