Lâm Nhất dùng đàn của nàng ta, nàng ta vui còn không kịp, sao lại nỡ từ chối, vừa nói nàng ta vừa ném cây tỳ bà ra. 

 

 

Bụp! 

 

Lâm Nhất đưa tay đón lấy đàn tỳ bà, thử dây đàn một chút rồi nhìn về phía đám người Hứa Đông Phi, cười nói: "Nếu không chịu thua thì chúng ta cứ thêm một trận nữa là được, phường Thất Tú có bao nhiêu đệ tự thì lên bấy nhiêu, Lâm Tiêu hôm nay đều nhận hết, chắc thế sẽ không khiến các ngươi khó chịu đâu nhỉ?" 

 

Giọng cười sa sả này khiến đám người Hứa Đông Phi sợ ngây người, hắn huênh hoang đến vậy sao? 

 

"Ồ tới chút dũng khí đó cũng chẳng có sao?" 

 

Giọng điệu Lâm Nhất đầy trào phúng, cười híp mắt nói. 

 

Hứa Đông Phi bị hắn chọc tức hộc máu, nói ngay: "Ra tay, giết chết hắn cho ta!" 

 

Đệ tử phường Thất Tú vốn đã chán ghét vẻ huênh hoang này của Lâm Nhất, rõ là vừa mới đánh xong một trận, hao tổn không biết bao nhiêu vậy mà hắn vẫn còn dám ngông nghênh đến thế. 

 

Chẳng lẽ hắn thật sự coi phường Thất Tú là trò hề hay sao? 

 

Không đợi Hứa Đông Phi nói hết câu, cả đám đã lấy nhạc cụ của mình ra, điên cuồng kích hoạt thánh ấn của Hồn Cung. 

 

"Ha ha ha!" 

 

Lâm Nhất cười lớn, tràn đầy khí thế cười nói: "Tới đúng lúc lắm!" 

 

Tiếng tỳ bà vang lên giữa tiếng cười ấy, chỉ là tiếng tỳ bà này không còn dịu dàng như thường ngày nữa mà là tràn ngập sự hung bạo vô biên, hóa thành huyết quang càn quét bốn phía. 

 

Sát ý vô tận và cơn giận dữ điên loạn như có suy nghĩ, nhuộm dây đàn thành màu đỏ như máu. 

 

Khoảnh khắc ấy, gió sấm gào thét, huyết diễm bùng nổ. 

 

Luồng sát khí dữ dội biến thành một tiếng Phượng Minh khiến cả đại điện Hương Vân không ngừng rung lên, mấy đệ tử phường Thất Tú vừa mới đàn được vài nốt đã lập tức ngã xuống, vừa đánh đã thua. 

 

Đó là luồng sát khí kinh người, chỉ một tiếng phượng hát cũng đã khiến các nột nhạc của bọn họ vỡ nát. 

 

Quá khủng khiếp! 

 

Ba vị trưởng lão của phường Thất Tú đều sững sờ, da đầu tê dại, kinh ngạc tột độ nhìn về phía Lâm Nhất. 

 

Ting ting ting! 

 

Tiếng tì bà vang lên liên tục tựa như dòng suối chảy, từng nốt nhạc được Lâm Nhất đánh ra, dây đàn rung lên hóa thành những vệt sáng đỏ như máu. 

 

Quá nhanh, tiếng tì bà vang lên dồn dập như mưa đang trút nước. 

 

Khuôn mặt của đa số các đệ tử phường Thất Tú đều mang vẻ đau đớn, nhiều lần muốn đánh lại đoạn nhạc. 

 

Nhưng còn chưa khảy được nốt nào đã bị ép cho hộc máu buộc phải lùi về phía sau ngay tắp lự. 

 

Chỉ một lúc sau, tất cả bọn họ đều phải bịt ai lại, mặt mày nhăn nhó, đau đớn không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn bị đánh bại. 

 

Cảnh này khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên tột độ, đây chính là thực lực thật sự của Lâm Tiêu sao? 

 

Không có Hứa Đông Phi, đám đệ tử phường Thất Tú từng đánh bại nhóm của Chương Mộ trước đó lại không có sức nào để phản kháng. 

 

"Hỏa Phượng Liêu Nguyên!" 

 

Nhóm Chương Mộ nhận ra khúc nhạc Lâm Nhất đang gảy, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên. 

 

Keng! 

 

Đúng lúc này, trong đại điện bỗng vang lên một tiếng phượng hát khác biệt, tiếng phượng hát này kiêu ngạo mà lạnh lùng xa cách, như có như không biến hóa khôn lường, một con phượng hoàng hừng hực huyết diễm lao thẳng từ trên trời xuống. 

 

Bịch! 

 

Gần như là ngay lập tức, toàn bộ đám đệ tử phường Thất Tú đều quỳ sụp xuống đất. 

 

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, từ lúc đệ tử phường Thất Tú ứng chiến đến lúc Huyết Phượng lao xuống còn chưa đầy năm phút, nhanh đến mức không ai mường tượng được. 

 

Lâm Nhất bỗng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía phường Thất Tú, nói: "Còn người nào dám đánh với Lâm Tiêu một trận không?" 

 

Một câu nói lạnh lùng này tới tai ba trưởng lão phường Thất Tú lại như sét đánh ngang, khóe miệng ba người giần giật, bất ngờ không nói nên lời. 

 

Trong mắt vài người đều bừng lên lửa giận, nhưng trong lòng thì cực kỳ oán hận. 

 

Nếu biết Hứa Đông Phi sẽ thua thì họ sẽ không cố chấp thế này, giờ thì hay rồi, bị vả thẳng mặt nhanh như thế này, toàn bộ đệ tử phường Thất Tú đều thua chỉ bởi một mình Lâm Tiêu. 

 

"Cung Thiên Hương quả không hổ là một trong Tứ Đại Nhạc Phường, phường Thất Tú chúng ta tự nhận không bằng, nội trong trăm năm nữa tuyệt không đến gần!" 

eyJpdiI6IjVrOVR6ZEpcL3phMlBPSnp6TWJJaVNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFaejcreDJJSTFiOGFjRzhpZVRYR0NrdjhOM0FBdkNkNWxBeDZrS3cyaUdDZG4yT2lHM0ErUkNTYU1wRUZCREMiLCJtYWMiOiIyYTk1OTdlNTYyZDQ5NWIxNjgyNjhkMTU0YzI2ZjRlNzUyOTAzNjA0Y2YxNzYzNDA4N2I2MGI3YWZiZDg2MmRhIn0=
eyJpdiI6IlZENEhtaXpSWmN1WjVoc3U5MjhWTkE9PSIsInZhbHVlIjoiNDhRMXU1ZFQyZVNDZlIzSFpRWDNtUkJQUmZCMmtXK1lZVUZ6U1pvdWZwQlJDR3JIbExSM3A3TWc3MVNaUTZQcDA3R292M3FkY1NTVjIreGRVaU9aUlRkcGVBajI3cnVcL2luaTVNa0VMVTZDSDJlXC94bjlZcUhCUStTdmNiNEx3SDQzbzErMkV0aklvdGNzMzJaYVd2eExGRHpZNEwxYVZlSHNVajFEVUFXeWYxeEFxZk1jcVwvMTg2UnZ1aHlyZHUreDNKMnRQc1JoQU81dER2ZmY2bkNwNmFYOHRYdkh4bk53RzFGSmNtZnNWQjNXaGpMVlNvUUpqQ1NBTzY1R1VjUlZSNDVWcUNwZldPXC9Rb1BPOFl4ME1ocWtCYWdOeDlwMHVEZVRHeU5VWjJteGRWSkVMcURUR2hDVmdBMDhibmtqdkVlNHZnUGRYWGZvNTdFd0l4cGpyTVlMNE9pSFwvb0J6SlRiRW0yS2JhZVhHXC85cUpHaWhcL1hRS2NQSmIzU1wvTmx6Y1N3WnRsd1p2VUpHR1FRNXNpY1BcL1A4SEFlaXBuN0VwVlhXRUxCOFpvZzJWdVwvWW4yOFwvUjhibUVkcjVaODFUIiwibWFjIjoiYzhkNjEyOTFhNWQzMDQxMWZlMzJjNjVlNTg3ZjY1YWFkMmYzNjBiZjYwNGY1MjliNmRjYTk2M2RjMzUyYTU4NyJ9

Ads
';
Advertisement
x