Sắc mặt Ngôn Thiên Thần tối sầm, hơi khó chịu. 

 

Nhưng nếu Huyền Nữ điện hạ nhà mình thật sự muốn tặng y đi, thì dường như y cũng không thể phản kháng. 

 

Mai Tử Họa cười nói: “Cũng được, nhưng phải đổi người, ta thích Lâm Tiêu hơn, nếu cô thua, đưa hắn cho ta, được không?” 

 

“Không được!” 

 

Nguyệt Vi Vi trừng mắt nhìn y. 

 

Mai Tử Họa khẽ cười, nhìn Lâm Nhất nói: “Ngươi có biết vì sao những người kia không thể khiến hoa Tam Sinh nở không?” 

 

Vừa dứt lời, Nguyệt Vi Vi và Ngôn Thiên Thần đều không tự chủ được mà nhìn về phía y. 

 

Ngay cả trong mắt Mộc Tuyết Linh cũng hiện lên vẻ khác lạ, ánh mắt rơi lên người y. 

 

Lâm Nhất không biết y muốn làm gì, nói: “Ngươi nói đi.” 

 

“Ngươi chắc chắn muốn biết chứ?” Mai Tử Họa cười nói. 

 

Nguyệt Vi Vi thấy Lâm Nhất hơi do dự, cười nói: “Nếu ngươi thực sự biết, thì cần gì nói với người khác, tự mình làm cây Tam Sinh nở hoa kết quả chẳng phải đẹp hơn sao?” 

 

Mai Tử Họa cười nói: “Ta có biết cũng vô dụng, ta làm không được.” 

 

Y thấy mấy người nghi hoặc, lập tức nói thêm: “Không phải vì âm luật không đủ, mà là vì lý do khác.” 

 

“Nếu ngươi đã làm không được, thì cần suất này làm gì?” Ngôn Thiên Thần nhíu mày. 

 

Mai Tử Họa cười nói: “Là ta cầu cho chín thị nữ của ta, bọn họ có thể cùng nhau diễn tấu, dùng chung một suất.” 

 

“Nếu ngươi biết thì nói đi.” Nguyệt Vi Vi nói: “Ngươi muốn gì, bổn điện hạ đều có thể đồng ý với ngươi.” 

 

Nàng ta chắc chắn hy vọng Lâm Nhất có thể khiến cây Tam Sinh nở hoa, rồi lấy thêm quả Tam Sinh nữa. 

 

Mai Tử Họa nói: “Ta thực sự biết, thế gia Thần Nhạc chúng ta biết vài bí mật, những bí mật này chưa chắc người của Lang Nha Thiên Cung đã biết.” 

 

“Nếu ngươi muốn biết, phải dạy ta cách diễn tấu đàn hề, tất nhiên… Ba bản khúc cổ mà ngươi đã diễn tấu trước đó, cũng phải đưa ta luôn.” 

 

Lâm Nhất liếc nhìn y, nói: “Nếu ngươi muốn những thứ đó, đều được, nhưng trước đó, ngươi phải xin lỗi sư huynh ta.” 

 

Ngôn Thiên Thần vừa định mở miệng, Mai Tử Họa cười nói: “Không cần đâu, hắn vốn là vì ngươi mà ngăn cản ta, thua kém người thì tất nhiên phải tâm phục khẩu phục.” 

 

Ngôn Thiên Thần ngạc nhiên nhìn Mai Tử Họa, nói: “Quả thật là vậy, sư đệ cứ đồng ý với y đi.” 

 

Lâm Nhất không do dự nữa, khẽ gật đầu. 

 

Mai Tử Họa cười nói: “Vậy thì quyết định như vậy nhé, thật ra rất đơn giản, chỉ 8 chữ thôi, một đóa hoa chỉ nở vì một cây.” 

 

Nguyệt Vi Vi, Ngôn Thiên Thần, Lâm Nhất, thậm chí cả Mộc Tuyết Linh đều khẽ ngẩn người, trầm mặc không nói gì. 

 

Mai Tử Họa mỉm cười, dẫn theo chín thị nữ lui về phía sau. 

 

“Một đóa hoa chỉ nở vì một cây.” 

 

Lâm Nhất khẽ lặp lại, nhìn Nguyệt Vi Vi, nàng ta cũng quay đầu nhìn. 

 

Hai người nhìn nhau, trong khoảnh khắc dường như đều hiểu ra điều gì đó, nhưng không thể nắm bắt trọn vẹn. 

 

Đúng lúc này, Chương Tù của Thần Đạo Các diễn tấu xong, cây Tam Sinh vẫn không có phản ứng gì. 

 

“Lâm huynh, đến lượt ngươi rồi!” 

 

Giang Ánh Thiên nhìn, lên tiếng mời. 

 

Vừa dứt lời, không chỉ những người trên hồ đã thất bại, mà cả đám đông bên bờ cũng đều nhìn. 

 

Mọi người đều rất tò mò, cây Tam Sinh tám trăm năm không thể nở hoa, liệu Lâm Tiêu có thể khiến nó nở hoa thêm lần nữa không?

Một đóa hoa chỉ nở vì một cây. 

 

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Nhất trầm ngâm, chậm rãi bước về phía cây Tam Sinh, dừng ở khoảng cách mấy trăm mét. 

 

Cách hắn không xa, vẻ mặt Tần Hạo, Trần Tuấn, Chương Tù bình tĩnh, không lộ vẻ thất vọng gì nhiều. 

 

Mấy người bọn họ vốn không kỳ vọng vào việc cây Tam Sinh nở hoa. 

 

Được hợp tấu cùng cây Tam Sinh, khiến lực tinh thần tăng mạnh đã xem như thu hoạch không tệ. 

 

Thấy Lâm Nhất đến gần, sắc mặt ba người có chút vi diệu, không dám đối diện ánh mắt của hắn. 

 

“Lâm huynh, trông cậy vào huynh rồi.” 

eyJpdiI6InluQWJFbFJabUUxRGVFR1ZZNmtcL3dBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZWU0V3azBRK1paOVhoWHdpbVRSUTc3dzNwZUxmbGxRaHg1MFBKeW9pczNcL0oydFNtS1huN1wvcXJTdndXSFVNSSIsIm1hYyI6IjZiNjBhNDk3MjUzNGFkYWM5NDBiZDFhM2YzNWJkNDgyMmYzZTMwOWZhMmQ0ZGUxNzEyNGEzNGEzZjJhZmViNjYifQ==
eyJpdiI6InlrNTF3b1Biem90Y1pwNzAyaWFGZEE9PSIsInZhbHVlIjoidDdvQlwvTEVtSHVOY0toaHFicHRHSlFIRlZ3aDRzQkhseEsyN0NDaTZIVXhqV21tVFU3cUN3dGdIODlLZGg5S09SMWRBcEpGTGRwOUlaRGNnZEhBZWgwdENFS2hSS2lZS3YyVjVXXC9aNGtnXC9mb01BdlVzbEJcL1Vrb3Q5TCs2OXpLd1BGbUFVekZaY3ZcL0NJbFRhYmFGOFU2alM2c1hydHdYUnFiVmhVczYwREE4bnRRbTFmSjBEZ2FENEFRNDBhK2lwUnBDOXplY21JeWFqVEEzdk5qVWFnPT0iLCJtYWMiOiI1Y2ZlMWE4NDVkZDk3OWE1MWI2N2U5MDBlNDMzZjc3NjBlZWE0ZWI1MTA4YmMzZGJiY2U3M2JkMTgyNGI2Y2FkIn0=

Diệp Thần đứng bên cạnh gã trầm ngâm nói: “Cây Tam Sinh này rất kỳ lạ, nó có thể nghe hiểu nhạc khúc của chúng ta, thậm chí còn rất hưởng thụ, nhưng không chịu nở hoa, Lâm Nhất, ngươi có chắc không?”

Ads
';
Advertisement
x