Vừa dứt lời, mấy người khác cũng đưa ánh mắt nhìn.
Trong mắt Giang Ánh Thiên lộ vẻ mong đợi, nếu Lâm Nhất có thể khiến cây Tam Sinh nở hoa, thì với Lang Nha Thiên Cung là chuyện cực kỳ tốt.
Về sau tổ chức đại hội Lang Nha, thanh thế sẽ lớn hơn rất nhiều.
Vài năm gần đây, đại hội Lang Nha có phần đi xuống, nguyên nhân chính là cây Tam Sinh mãi không nở hoa, khiến không ít người không muốn đến dự.
Ví dụ như những người của thế gia Thần Nhạc, bọn họ không thiếu khúc cổ, cũng có thánh khí chí tôn hỗ trợ tu luyện lực tinh thần.
Với họ mà nói, chỉ có quả Tam Sinh mới có sức hấp dẫn.
Các bảo vật khác đều không lọt vào mắt họ, mà quả Tam Sinh chỉ người đứng đầu mới có được, thế gia Thần Nhạc chỉ cần có một người đồng ý đến, mấy nhà khác sẽ không còn mấy hứng thú.
Đặc biệt là lần này, sau khi biết Mai Tử Họa lên đường, các thế tử khác của những thế gia Thần Nhạc còn lại đã mất hứng.
Giữa các thế gia vẫn có qua lại, Mai Tử Họa là thiên tài âm luật, bình thường vẫn giao lưu nên rất hiểu rõ thực lực của y.
Mai Tử Họa đã đến, những người khác chắc chắn không còn hy vọng gì.
Lâm Nhất bình tĩnh nói: “Ta thử xem.”
Thấy hắn không quá tự tin, Giang Ánh Thiên có chút thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Không sao, đừng áp lực.”
Lâm Nhất xoay người nhìn cây Tam Sinh, rồi hít thật sâu.
Đàn nhị, đàn Phong Lôi và động tiêu, Lâm Nhất không do dự, chọn cây tiêu Tử Ngọc Thần Trúc.
Cây tiêu này có ý nghĩa đặc biệt với hắn, cũng là nhạc khí gắn bó với hắn lâu nhất.
Khi tiêu đặt lên môi, Lâm Nhất bắt đầu thổi, là khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm của thần tộc Phượng Hoàng.
Khúc này khiến lòng người an tĩnh, cũng có thể hỗ trợ tu luyện lực tinh thần, ngày nào Lâm Nhất cũng tu luyện, tính ra là khúc cổ quen thuộc nhất với hắn.
Nếu cây Tam Sinh thật sự có linh trí, cũng có rất nhiều lợi ích với nó.
Tiếng nhạc vang lên, mọi người rất nhanh đã đắm chìm trong đó, tinh thần không tự chủ được trở nên tĩnh lặng.
“Trời ơi, là khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm!”
Diệp Thần trở nên vô cùng kích động, gã cảm nhận được trong cơ thể như có ngọn lửa, đang theo tiếng tiêu dần bùng cháy.
Công pháp Thần Hoàng Sơn mà gã tu luyện, dưới sự kích thích của tiếng tiêu, đang thức tỉnh với tốc độ kinh người.
Thật sự là khúc Phượng Hoàng Vịnh Tâm!
Không chỉ gã, nhiều trưởng bối Thần Hoàng Sơn bên bờ cũng đều lộ vẻ vô cùng kích động.
Lúc này đang là buổi trưa, mặt trời chói chang.
Nhưng theo tiếng tiêu vang lên, mọi người như đang ở trong đêm hè yên tĩnh mát mẻ, mặt trăng treo trên trời, dưới đất có người thổi tiêu.
Lâm Nhất nhắm mắt, trên người mặc áo trắng, đứng dưới cây Tam Sinh, ánh trăng rơi trên mặt hồ xanh thẳm, rơi trên từng cành, từng chiếc lá của cây Tam Sinh.
Như tuyết rơi trên người Lâm Nhất, trong chớp mắt mọi người đều ngẩn ngơ nhìn.
Đẹp thật!
Không phải Lâm Nhất rất đẹp, mà là khung cảnh trước mắt tựa như mộng ảo, vô cùng chân thực.
Hồ Song Nguyệt xanh thẳm, cây Tam Sinh lay động khẽ khàng, ánh trăng như tuyết rơi, và Lâm Tiêu đứng giữa cảnh sắc tuyệt mỹ vô biên ấy.
Ngoài từ phong hoa tuyệt đại, mọi người không thể nghĩ ra từ nào khác để miêu tả Lâm Nhất lúc này.
Ầm!
Đột nhiên, mặt hồ rung chuyển, có ánh trăng xuất hiện từ đáy nước.
Trời đất bất chợt tối sầm, dị tượng xuất hiện, hai mặt trăng trong hồ như muốn nhảy ra ngoài.
“Sắp nở hoa rồi!”
Mọi người kinh ngạc, cảm xúc trở nên vô cùng kích động.
Tâm trạng đám người Tần Hạo vốn khó tả, lập tức trở nên bối rối, không thể nào!
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất