Bốn người Tần Hạo, vẻ mặt như không che giấu được nữa, chỉ thiếu chút là nói toẹt ra mà thôi.
Song nguyệt tỏa sáng, chiếu rọi Lâm Nhất đang đứng trong hồ, tựa như thần tiên giáng trần.
“Không đúng...”
Giang Ánh Thiên đang nở nụ cười thì sắc mặt bỗng thay đổi, khúc nhạc sắp kết thúc nhưng hoa Tam Sinh vẫn không có dấu hiệu nở.
Nụ cười trên mặt đám người Nguyệt Vi Vi cũng dần thu lại.
Mọi người bên bờ nhíu mày, tiếng xôn xao vừa rồi trở nên lặng lẽ, rất nhiều người cảm thấy có điều không ổn.
Bốn người Tần Hạo thở phào nhẹ nhõm, thậm chí Hoa Hồng Dụ còn bật cười.
Khúc nhạc kết thúc, dị tượng biến mất, bầu trời sáng sủa.
Trong mắt rất nhiều người lộ vẻ thất vọng, khúc cổ của Lâm Nhất có thể nói là hoàn mỹ, ý cảnh tuyệt diệu, xưa nay hiếm thấy.
Dị tượng do cây Tam Sinh tạo ra, khiến người ta tưởng rằng sắp nở hoa.
Không ngờ cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
Tay Lâm Nhất cầm tiêu Tử Ngọc Thần Trúc, nhìn cây Tam Sinh trầm ngâm, một đóa hoa chỉ nở vì một cây.
Chẳng lẽ thật sự là ý đó?
Hắn trầm mặc không nói gì, thấy Giang Ánh Thiên bước đến, xoay người nói: “Thiếu Cung chủ, ta có thể thử thêm lần nữa không?”
Giang Ánh Thiên hơi ngẩn người, chưa kịp phản ứng.
“Hừ, Lâm Tiêu, ngươi nghĩ ngươi là ai? Đứng đầu bảng Lang Nha thì giỏi lắm sao? Chúng ta ai cũng chỉ có một cơ hội, sao ngươi có hai lần?”
Giang Ánh Thiên còn chưa mở miệng, Hoa Hồng Dụ đã nói.
Tần Hạo nở nụ cười ôn hòa, nói: “Quy tắc không thể tùy tiện phá vỡ, nếu Lâm công tử muốn, vậy chẳng lẽ chúng ta cũng có thể làm lại?”
Gã nói với giọng ôn hòa, nhưng ý rất chua cay.
Cho dù Giang Ánh Thiên có ý định đồng ý, cũng bị ép đến mức khó xử.
Giang Ánh Thiên nhíu mày, có chút không vui nhìn hai người, lắm lời thật.
“Ha ha ha, chó mèo đâu chui ra mà ồn ào quá vậy, có chỗ để các ngươi nói à?”
Mai Tử Họa cười lớn rồi bước tới, không nể mặt chút nào.
“Mai Tử Họa, thế gia Thần Nhạc ngươi dù có lợi hại đến đâu, cũng chưa đến mức không xem thánh địa Thiên Viêm Tông chúng ta ra gì chứ!” Tần Hạo lạnh lùng nói.
“Đừng lấy da hổ dọa người.”
Mai Tử Họa khinh bỉ nói: “Ngươi ở Thiên Viêm Tông tính là cái thá gì, đường đường thánh địa, người đứng đắn ai mà phí thời gian học âm luật? Ngươi là thánh tử sao? Không phải thì đừng nhiều lời, với thân phận của ngươi, cửa nhà ta còn chẳng bước vào nổi.”
Tần Hạo bị mắng đến đỏ bừng mặt, tức đến không chịu nổi.
“Còn mặt mũi mà nóng ruột à?”
Vẻ mặt Mai Tử Họa kiêu ngạo, cười nói: “Cút sang bên kia, nhìn thấy ngươi là thấy ngứa mắt, nếu không phải vì Lâm Tiêu, đến cơ hội hợp tấu với cây Tam Sinh ngươi cũng không có.”
Bốp!
Nói xong y vung tay, sức mạnh hùng hậu đánh ra, lập tức khiến Tần Hạo phun máu.
Gã bị đánh lùi liên tục trên mặt hồ, hoàn toàn không phải đối thủ, Hoa Hồng Dụ sợ đến mặt mày tái mét, sững sờ đứng đó.
“Cô cũng cút đi, ta không đánh phụ nữ.”
Mai Tử Họa thản nhiên nói.
Động tác lần này của y nhanh như chớp, khiến mọi người đều bị dọa cho giật mình.
Mọi người bừng tỉnh, lúc này mới nhớ ra, Mai Tử Họa vốn dĩ là kẻ cuồng ngạo như thế.
Đến cả Giang Ánh Thiên mà y còn chẳng coi ra gì, sao có thể quan tâm đến Tần Phong.
Chỉ là với Lâm Nhất thì khá lễ độ, khiến người ta tạm thời quên mất, đây mới là bộ mặt thật của y.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất