Nhưng khoảnh khắc Diệp Tử Lăng xuất hiện, tất cả mọi người đều bị khuôn mặt của nàng ấy thu hút, sau đó ánh mắt chết dí vào đôi chân dài của nàng ấy. 

 

Đó là đôi chân dài trắng nõn, đường cong hoàn mỹ, Diệp Tử Lăng có tỷ lệ đôi chân vô cùng lý tưởng, dù không cố tình phô bày, cũng khiến người khác không thể rời mắt. 

 

Ngay cả những yêu nghiệt thánh địa như Cơ Lăng Phong hay bốn công tử cũng không nhịn được mà nhìn sang, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc. 

 

“Nàng ấy chính là Diệp Tử Lăng sao? Bên cạnh Lâm ca ca, quả nhiên chưa bao giờ thiếu người đẹp.” Nguyệt Vi Vi nhìn Diệp Tử Lăng, khẽ cười nói. 

 

Lâm Nhất từng kể chuyện đồng môn với nàng ta, Nguyệt Vi Vi có chút ấn tượng với Diệp Tử Lăng, khi thấy người thật thì hơi bất ngờ. 

 

Đặc biệt là đôi chân ấy, ngay cả nàng ta cũng ghen tỵ. 

 

Lâm Nhất nói: “Là tỷ ấy, tỷ ấy là con gái của sư huynh ta.” 

 

Nguyệt Vi Vi gật đầu, nàng ta biết mối quan hệ giữa Lâm Nhất và Diệp Tử Lăng, nàng ta vẫn khá tò mò Diệp Tử Lăng. 

 

“Người ta thích là công tử Táng Hoa, liên quan gì đến Lâm Nhất ngươi chứ. Là tỷ ấy nói vậy đúng không, hí hí, ta thích vị tỷ tỷ này.” Nguyệt Vi Vi nheo mắt, vô cùng đáng yêu. 

 

Dưới nón lá, Lâm Nhất mỉm cười, câu nói ấy của Diệp Tử Lăng khi xưa, quả thật khiến hắn kinh ngạc rất lâu. 

 

Triệu Nham thấy Diệp Tử Lăng bước lên, khẽ gật đầu, thu kiếm vào vỏ, hành lễ rồi lui xuống. 

 

Khi ánh mắt mọi người đều bị Diệp Tử Lăng thu hút, y cứ thế lặng lẽ lui xuống, sau khi ngồi xuống, ánh mắt trở nên ngây ngốc, thất thần. 

 

So với sự sắc bén khi nãy trên chiến đài, tạo thành sự tương phản cực lớn. 

 

“Sao thành phụ nữ rồi?” 

 

Ngạn Hiêu của Minh Tông nhướn mày, cười nói: “Ngạn Hiêu ta không có thói quen đánh phụ nữ, đổi người khác đi, hoặc đợi Triệu Nham nghỉ ngơi xong rồi ta giao đấu với y, Ngạn mỗ không có hứng thú với Kiếm Tông, ta chỉ muốn xem thử Tiêu Dao Cửu Kiếm của công tử Táng Hoa thôi.” 

 

Diệp Tử Lăng thản nhiên nói: “Nếu sư đệ thật sự có mặt ở đây, e rằng ngươi cũng không có gan nói ra lời này.” 

 

Trong lời nói của nàng ấy, Ngạn Hiêu cảm nhận được sự khinh thường, khinh bỉ nói: “Cô cũng quá xem trọng hắn rồi, nếu hắn thật sự ở đây, đừng nói là hạng mười bảng Long, e rằng ngay cả hạng một trăm cũng chưa chắc có tên hắn.” 

 

“Không tin à? Vậy thì ta chơi với ngươi là được!” 

 

Thật ra Ngạn Hiêu có vài phần khinh thường công tử Táng Hoa, muốn đánh bại Triệu Nham để chứng minh Tiêu Dao Cửu Kiếm của đối phương cũng chỉ đến thế mà thôi. 

 

Không ngờ Diệp Tử Lăng xuất hiện, cũng tốt, đánh bại nàng ấy trước rồi ép Triệu Nham ra tay cũng chưa muộn. 

 

“Thần Quang Diệt Thế!” 

 

Ngạn Hiêu tung quyền, luồng khí nóng bỏng và cuồng bạo tạo thành từng dòng loạn lưu vô cùng rực rỡ. 

 

Những dòng loạn lưu ấy phát ra ánh sáng chói mắt, ở giữa luồng loạn lưu, quyền mang như ánh sáng xé rách hư không, gào thét bay tới. 

 

Ầm! 

 

Thánh huyết vấy trên chiến đài bị luồng khí nóng này đốt cháy, bốc cháy lên ngay lập tức. 

 

Trong ánh lửa bùng cháy, sắc mặt Ngạn Hiêu lạnh lùng, giữa mi tâm gã hiện ra ấn ký màu vàng rực rỡ, tỏa sáng như mặt trời. 

 

Mạnh thật! 

 

Trong lòng mọi người đều chấn động, quả không hổ là yêu nghiệt thánh địa, vừa ra tay đã lập tức vượt xa người khác. 

 

Tầng mây sấm sét vĩnh viễn không tan trên bầu trời, dưới quyền mang này cũng bị đẩy lùi đi không ít. 

 

Người phụ nữ này của Kiếm Tông, e rằng chỉ cần một chiêu là thua rồi? 

 

Không ít người nhìn về phía Diệp Tử Lăng, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối. 

 

Nhưng ngoài dự đoán, đối mặt với cú đấm này, Diệp Tử Lăng không lùi cũng không né, rút kiếm khỏi vỏ, kiếm quang từ dưới lên chém thẳng lên. 

 

Gầm! 

 

Khoảnh khắc kiếm quang rút ra, tiếng rồng ngâm vang dậy, dường như kiếm này chém rách cả trời đất. 

 

Tuyết lớn vô biên đổ xuống, trong tia sét lóe lên, kiếm quang ngưng tụ thành long ảnh, không chỉ chém nát quyền mang, mà sóng xung kích kèm theo còn đánh Ngạn Hiêu bay ra ngoài. 

 

Trong trời tuyết mênh mông, Diệp Tử Lăng kiêu ngạo đứng trên chiến đài bị thánh huyết nhuộm đỏ, trong mắt nàng ấy có cánh hoa màu tím nở rộ, kiêu ngạo và lạnh lùng. 

 

Tuyết Diệu Hoa, vĩnh viễn không tàn!

eyJpdiI6IkdEWkRmWEE5QUZMbWwxT0NVUUFZREE9PSIsInZhbHVlIjoic2lTQmZjTElvNDN0eDNBMGVGQ0NvNGNKZWRxY2pOT1N0aHNsVzBkQ2dLdWFJK1N4RGhSZWxoTnFRbnB1SU1yUCIsIm1hYyI6Ijg2NThiNDAzOGUyMGNhNGIwZjQ5NDIzNDJjOWRhOTJmYjZlNzFjYTA2YjhhYjA0N2QwZGU5Mzc5ZDU2NTVkMzQifQ==
eyJpdiI6Incwbkpad0FNbFpQcmh3QXR3eW5CY3c9PSIsInZhbHVlIjoiT0tCaXluRHFzZ1pIQk91amkyRE9nNXRZUnhvZ1dicmNZZVphajB2R2l5OEZBMGFHRWFHdnUrbnVkRG9RS3g5c0pRZld4VGZQUURKVkZTWTRZdzVIZGdqekxaRFM1dHMyNUljbFhRbU5LK1gwU0JjUXh1ODVKMzE1cFBWWGpLSXdyMGN5aFBKUCtJZnJYZExiUURQWTlWNExyZ1wvanpkTTNFY3RvWnRrNHJVdmR3ZCtQNkJuaG0wZXdNdFQxZlgzUW5ibkhRMnFSaEp3bnlObzhyOURXZkpnUUJNRGVCeEpPRjNEZkhSVE1HcGJnamNyRjA3ZEh1aThrYVRqSVYyZFVZMmpZMzlBVk91dW82Ynk3T05raDBVSjVvQzhtK29CUU54dlpCdnF4c1I4aFU0SG16YlJ1QjV6bG9iU09vVjErIiwibWFjIjoiZWNhN2UzZGM2Y2Q3ZmFjYTcwYmViZTA3YWU2NzQyZjYyYTE1MzQ0NGY1M2JjNTA4YTk2NzA4YmIzYzllNWNjZiJ9


“Võng kiếm Tuyết Hoa!”

Ads
';
Advertisement
x