Khóe miệng gã co giật mấy lần, đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi. 

 

 

Mọi người trong trà hội võ đạo đều vô cùng kinh ngạc, chiêu kiếm này của Diệp Tử Lăng thực sự đáng sợ. 

 

Nếu nói Triệu Nham là dựa vào thiên phú bản thân, cộng thêm kiếm pháp do công tử Táng Hoa để lại, mới có thể tỏa sáng tại trà hội võ đạo này. 

 

Thì Diệp Tử Lăng hoàn toàn đi con đường của riêng mình, người sáng suốt đều nhìn ra, chiêu kiếm này chỉ còn thiếu chút mồi lửa. 

 

Thiếu ở tu vi! 

 

Nếu hai người có tu vi tương đương, Tư Không Nguyên chắc chắn sẽ thua. 

 

Lòng bàn tay Tư Không Nguyên đau nhức, trong mắt lóe lên vẻ giận dữ, gã lóe người lao thẳng đến. 

 

Tâm địa gã hẹp hòi, không muốn để đối phương thua quá dễ dàng. 

 

Diệp Tử Lăng vừa mới chạm đất, lập tức thấy chưởng mang ập đến, chưởng này quá nhanh, nàng ấy còn chưa kịp mở miệng nhận thua. 

 

Ngay khi nàng ấy chuẩn bị cứng rắn chống đỡ chưởng này, có bóng người bất ngờ đáp xuống, tay phải đặt lên vai nàng ấy. 

 

Vèo! 

 

Thân thể nàng ấy bị kéo lùi về sau hai bước, người kia thì tiến lên, giơ tay đỡ chưởng kia. 

 

Bùm! 

 

Hai chưởng va chạm, người kia không hề lùi bước nào. 

 

Ngược lại Tư Không Nguyên bị đánh bay ra ngoài, sau khi hạ xuống đất, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. 

 

Biến cố bất ngờ xảy ra, khiến không ít người chưa kịp phản ứng. 

 

Họ nhìn kỹ, mới phát hiện người đang chắn trước mặt Diệp Tử Lăng là người mặc áo đen, đội nón lá, không rõ thân phận. 

 

“Ngươi là ai? Vì sao vô cớ xen vào trận đấu giữa ta và Diệp cô nương?” 

 

Tư Không Nguyên nén giận, lạnh lùng nói. 

 

Dưới nón lá truyền đến giọng nói dứt khoát: “Diệp cô nương đã thua rồi, chẳng phải vậy sao?” 

 

Diệp Tử Lăng phản ứng, gật đầu, chắp tay nói: “Tử Lăng đã thua, sau này nếu có cơ hội sẽ xin chỉ giáo tuyệt học của Tư Không huynh trong Minh Tông.” 

 

Khóe miệng Tư Không Nguyên co giật, trong lòng rất không vui. 

 

Nhìn gã có vẻ là người chiến thắng, nhưng về mặt thể diện thì còn khó coi hơn là thua, trong lòng như mắc nghẹn. 

 

Nhưng không thể không cắn răng nói: “Cảm ơn đã nhường.” 

 

Diệp Tử Lăng gật đầu, nhìn về phía người áo đen đội nón lá, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, thật sự rất tò mò rốt cuộc người này là ai. 

 

Nhưng đối phương đã đội nón lá, chắc hẳn không muốn lộ thân phận, nàng ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ chắp tay cảm ơn rồi rời đi. 

 

Người áo đen đội nón lá, tất nhiên chính là Lâm Nhất. 

 

Hắn vẫn luôn chú ý đến mọi người của Kiếm Tông, thấy sau khi Diệp Tử Lăng thua còn bị người khác sỉ nhục, lập tức không nhịn được. 

 

Xét về tình cảm hay lý lẽ, đều không có đạo lý để con gái của sư huynh chịu thiệt. 

 

Ngay khi Lâm Nhất chuẩn bị rời đi, Tư Không Nguyên gọi hắn, trầm giọng nói: “Dừng bước! Tư mỗ vừa mới nổi hứng, các hạ đã có thể đỡ được chưởng của ta, hẳn không phải hạng vô danh, đánh thử xem sao?” 

 

Gã hơi nheo mắt nhìn Lâm Nhất, không muốn cứ thế để đối phương rời đi. 

 

Trong lòng gã đang nghẹn lửa giận, nếu cứ để Lâm Nhất đi như vậy, thì ngọn lửa này sẽ nghẹn đến mức rất khó chịu. 

 

“Hừ, trên bảng Long, tại hạ đúng là hạng vô danh, ta thấy thôi thì bỏ đi.” 

 

Dưới nón lá, Lâm Nhất cười, không có ý định ở đây. 

 

“Cái gọi là gặp nhau chính là duyên, không đánh không quen biết, các hạ chắc chắn không phải kẻ vô danh, không cần phải khiêm tốn.” Sắc mặt Tư Không Nguyên mỉm cười, thân hình lóe lên, chắn trước mặt Lâm Nhất. 

 

Vèo! 

 

Lâm Nhất không tin nhân phẩm người này, sợ gã đột nhiên ra tay, lập tức lui về phía sau né tránh. 

 

Ngay khi Tư Không Nguyên vừa chạm đất, Lâm Nhất đã lui ra xa trăm bước, dáng vẻ ung dung tự tại. 

 

Nhanh quá! 

 

Trong lòng mọi người đều kinh ngạc, ngay cả những yêu nghiệt đỉnh cao của các thánh địa cũng đều sáng mắt lên. 

 

Tư Không Nguyên đưa tay gọi, thánh thương ở đằng xa hóa thành đạo kinh hồng quay trở về. 

 

Trường thương cắm xuống đất, phát ra tiếng choang choang, tia lửa tung tóe. 

 

“Ra tay đi, ta càng lúc càng tò mò về thân phận của ngươi rồi!” Tư Không Nguyên nheo mắt, mặt mỉm cười, nhưng nụ cười ấy vô cùng lạnh lẽo. 

 

Uy áp Long Mạch tầng chín được giải phóng, gã cưỡng ép chặn đường Lâm Nhất, không cho hắn rời đi. 

 

Lâm Nhất thở dài, lần này thật sự muốn đi cũng không đi nổi. 

 

Đúng là không thể tránh được trà hội võ đạo rồi. 

 

Nếu đã như vậy, vậy thì ở đây luôn! 

 

Lâm Nhất giơ tay, tháo nón lá trên đầu xuống, lộ ra gương mặt phong thần tuấn lãng, cũng không phải quá xa lạ với những người có mặt ở đây. 

 

Lâm Tiêu, người đứng đầu bảng Lang Nha! 

 

Trong chớp mắt, bốn phía sửng sốt, không ngừng kêu lên. 

 

Người đứng đầu bảng Lang Nha - Lâm Tiêu, gần đây vô cùng nổi tiếng, không ai không biết. 

 

Nhưng ngươi là người chơi đàn, sao đến trà hội võ đạo thế này? 

eyJpdiI6InVsQVZvSXU3c0oraGJRdDQxSVpoTUE9PSIsInZhbHVlIjoiK0FOTVVPNUN5VGZxMXNRZjBPaEVrdm1qNlVaM01JU1hQcFNiV1p6VGpLYzY2QTZCbmxnNzBxYlF0bUIzQm5ETyIsIm1hYyI6IjlkYWUxMDZkODUwZDFiYTFhNmFiMTFkMTI4M2QzOWM4ZmM1MTkyZTJkYzJmMTUxMGE0N2I3NWZhNDhiOTcwYWMifQ==
eyJpdiI6IlVcLzRKWG9XSlBlMysyT1FJaWtpbEN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNCVnF2dG9WQXBsMkZ1c01JbWY5SmlORkNnVm4rbCtDVDRTR3NrRHZCR1wvNDVyTjJFMERvbVpibzllbndtMHN0WUdSYUlOZms3WTJtSkJtbUQ2bW9SVXl0amVvemJkakxROW00ZDN6R29EZnBBVEFIZ1Y2K0t2TUtTMm5wU2JGMSIsIm1hYyI6IjdiMmM4NDYyOGNkMWM5YzdhZDkwZmI2ZTZiYmY5Yjc1MWRiMGI0M2IyZjczZWE1MWJjMmQ1MWQ3YjQ3ODI5YTAifQ==

Ads
';
Advertisement
x