"Cô ký được hợp đồng với Lưu Tường à?", Tần Kiệt nói.  

 

"Không, không có!", Tô Nhuệ phủ nhận.  

 

"Không có, thế cô có tin vui gì? Chẳng lẽ nhìn trúng được anh chàng đẹp trai nào đó ở Hỗ Hải sao?", Tần Kiệt trêu ghẹo.  

 

"Giám đốc Tần, anh nói bậy bạ gì đó! Người ta đang bàn chính sự với anh!", Tô Nhuệ bắt đầu than thở.  

 

"Được rồi, cô nói đi, rốt cuộc là tin vui gì!", Tần Kiệt bất đắc dĩ nói.  

 

"Có liên quan đến Lưu Tường!", Tô Nhuệ nói.  

 

"Ý của cô là?", Tần Kiệt không hiểu.  

 

Ban nãy còn nói là chưa ký được hợp đồng với Lưu Tường, vậy mà bây giờ lại nói rằng có liên quan đến anh ta.  

 

Làm cái trò quái quỷ gì vậy?  

 

"Tôi không tốn một xu nào mà được chụp ảnh chung với Lưu Tường đó!", Tô Nhuệ nói.  

 

"Hả?", Tần Kiệt vẫn mông lung: "Cô và Lưu Tường chụp ảnh với nhau? Thật hay giả vậy? Anh ta biết cô à?"  

 

"Không biết!", Tô Nhuệ nói.  

 

"Không biết? Cô sẽ không giả làm fan của anh ta chứ?”, Tần Kiệt nói tiếp: "Chiêu đó cũ rồi! Anh ta bị mắc lừa sao?"  

 

"Đúng vậy!", Tô Nhuệ nói: "Tôi chỉ giả vờ tìm cơ hội đụng vào anh ấy mà thôi! Sau đó tôi nhân cơ hội nói rằng tôi rất ngưỡng mộ anh ấy rồi xin chụp ảnh chung, anh ấy không nghĩ ngợi gì liền đồng ý! Anh ấy còn ký tên tặng tôi nữa!"  

 

"..."  

 

Thật đúng là.  

 

Vậy mà cũng được sao?  

 

Vận may tốt thật đó.  

 

Tần Kiệt không dám tin.  

 

"Không phải cô đang kể chuyện cho tôi nghe đó chứ?”, Tần Kiệt vẫn không tin.  

 

Bởi vì nó quá dễ dàng.  

 

"Xì! Giám đốc Tần, từ trước đến nay, Tô Nhuệ tôi một khi đã ra tay sẽ không bao giờ thất bại! Nếu có chuyện cỏn con này mà cũng phải nói dối, vậy tôi thà rằng về quê trồng rau nuôi cá, không cần phải ở đây lăn lộn với anh!", Tô Nhuệ nói.  

 

Tần Kiệt: "..."  

 

Được rồi, hóa ra là thật.  

 

Nhưng phải nói Tô Nhuệ quá xuất sắc.  

 

Công ty bình thường ký hợp đồng với Lưu Tường tối thiểu phải bỏ ra 50 ngàn tệ.  

 

Ngay cả việc ký tên và chụp ảnh chung cũng rất khó, trừ khi được sự cho phép của Lưu Tường.  

 

Bây giờ Tô Nhuệ không tốn một xu mà chỉ dùng tình tiết vở kịch máu chó xưa cũ, không những được chụp ảnh mà còn thành công có được chữ ký của Lưu Tường.  

 

Mặc dù đây không tính là đại diện quảng cáo.  

 

Nhưng khi thời cơ đến, anh có thể tùy cơ ứng biến một chút.  

 

Ví dụ, lúc đăng ảnh chân dung Tô Nhuệ trong phần giới thiệu của người phụ trách trung tâm thể dục thể thao, nhân tiện chèn thêm bức ảnh có mặt Lưu Tường và chữ ký của anh ta vào.  

 

Xem như là phần giới thiệu tổng quát.  

 

Anh làm như vậy vừa không vi phạm pháp luật, lại vừa có thể sử dụng để quảng cáo trung tâm thể dục thể thao một cách gián tiếp.  

 

Hơn nữa, đây chỉ là hiệu ứng tĩnh, còn có thể dùng hình động.  

 

Có rất nhiều cách để làm.  

 

Một câu chuyện xưa cũ với tình tiết cẩu huyết tiết kiệm được 500 ngàn tệ, thậm chí cả 1 triệu tệ.  

 

Cuộc mua bán này rất có lợi cho anh.  

 

"Giám đốc Tần, anh còn đang nghe không đó?", Tô Nhuệ nói.  

 

"Tôi đây!"  

 

"Tôi đã lập được công lớn, anh định thưởng tôi thế nào?", Tô Nhuệ nói.  

 

"Cô muốn thưởng gì?", Tần Kiệt hỏi.  

 

"Tôi không nói, tôi muốn anh nói cơ!", Tô Nhuệ nói bằng giọng nói chứa đầy tình ý.  

 

"Hả...", Tần Kiệt liếc mắt nhìn Châu Phàm: "Hay là để tôi giới thiệu bạn trai cho cô nhé!"  

eyJpdiI6IjdqdVVWR01adDNrUXZzM1hEM2Z3MFE9PSIsInZhbHVlIjoiZk5QZlVKY2loTUpObWpPZUFyWThtUmxwdWlcLzBSTFExYVVvVDJoaWVoWHp2T2E3aFNMUk96Z1FuYmtiMHdhNEMiLCJtYWMiOiI3YmQ3NGEzYjNmOTk1YzQxZTgzOGJkMWFhNDgzMDQyY2E0ZDlhNjNjMGZmYmY0ZjgzZjY0MDIwZTBmYjg4M2FmIn0=
eyJpdiI6IjVnRlFPY1h2alhFSDBwM1RsNlNcL1wvZz09IiwidmFsdWUiOiJRcStUWUFTaEV2RHJVV2dIUmFHQnJjQ3lYMlFsXC8rT3E4NDliWFhhTEZYdUl5SFlyM3lpelQ0a1lXS0lEN2R6SlBcL2tSZzJvbmlKbVVITUpyMFwvUTFYY0JxUFNxN1RwRHF3TnYxdEpnMThXNm9yRmtMVnhVS2JrMUtwcWpYTTJLaHlQZXRtWjc2R3EwaHU5ZVwvT3pzeDJEVTk4ZUt1VW40YmJ1SUZqTDlzV01XM2JXbDcrUzJxWmI4dW1HdERzOGJYdzNDSlwvdU1YbkpWTmZFRUlsNnRiYWZ3UlkxNzhURVdqeUMzSGN6OWVwYmVVbEJZMHBcL1pMYlhUUERaVFFXRjlQIiwibWFjIjoiNzkyZDU0MDcwYmMyMzE4ZDJjYWY1NDFjMzI1OGU1ZDA3Nzg2OTFkM2Y1ODRlOGYzY2FjMGFlNTljNjcyNzJmYyJ9

Phốc~ 

Ads
';
Advertisement
x