“Kiệt Tử, cậu phải cứu tôi! Nếu cậu mà không cứu tôi, tôi tiêu chắc!” 

 

“Cậu là một người đàn ông, khóc lóc cái gì? Nín cho tôi!”, Tần Kiệt phát bực. 

 

“Cậu không cứu tôi thì tôi sẽ khóc tiếp!”, Lâu béo ôm chặt lấy Tần Kiệt không buông. 

 

“Cậu muốn tôi giúp thì ít nhất cậu cũng phải cho tôi biết rõ nguyên nhân chứ!”, Tần Kiệt bó tay, bèn lên tiếng hỏi lâm. 

 

“Không phải tôi nói với cậu rồi à? Dương Liễu mang bầu! Còn muốn tôi nói mấy lần nữa hả?”, Lâu béo thút thít. 

 

“Hả? Cậu nói thật?”, Tần Kiệt ngây người, không dám tin. 

 

“Ừm!”, Lâu béo vừa khóc vừa gật đầu. 

 

“Hôm nay là cá tháng tư, cậu có chắc là cậu không đùa đấy chứ?”, Tần Kiệt vẫn không dám tin. 

 

Mang thai. 

 

Chuyện lớn như vậy, không đùa được đâu. 

 

Nếu xử lý không ổn thỏa sẽ rắc rối to đấy. 

 

“Việc này có thể tùy tiện đem ra giỡn được à? Cậu nói đi, giúp hay không giúp?”, Lâu béo nói. 

 

“…” 

 

Lúc này, cuối cùng Tần Kiệt cũng đã xác định được là Lâu béo không nói dối. 

 

Anh đẩy cậu ta ra, sau đó nhìn cậu ta một cách vô cùng nghiêm túc. 

 

“Hai người không dùng biện pháp an toàn à?” 

 

“Có chứ! Nhưng không biết sao vẫn dính!”, Lâu béo buồn rười rượi.  

 

“…” 

 

Tần Kiệt cũng không biết nên nói thế nào. 

 

Dùng biện pháp an toàn mà vẫn “trúng số”. 

 

Không biết Lâu béo đã làm bao nhiêu chuyện xấu mà khiến ông trời gai mắt cậu ta như vậy. 

 

“Một mình tôi không thể làm chủ chuyện này được! Cậu đợi đó đi, tôi gọi cho Tinh Tử cùng Bốn Mắt, bảo bọn họ đến đây, chúng ta cùng thương lượng!” 

 

“Được, được rồi!” 

 

Hai mươi phút sau, Vương Tinh cùng Khương Tiểu Nha đã chạy đến ký túc xá. 

 

“Sao vậy?”, sau khi đóng cửa lại, Vương Tinh phát hiện Lâu béo có gì đó không đúng, cậu ta cảm thấy khó hiểu. 

 

“Cậu ta gây rắc rối rồi! Tôi gọi các cậu đến là để cùng thương lượng nên giải quyết sao cho ổn thỏa!”, Tần Kiệt nói. 

 

“Gây rắc rối?”, Khương Tiểu Nha cùng Vương Tinh nghe không hiểu. 

 

“Gây ra rắc rối gì?”, Vương Tinh hỏi. 

 

“Cậu ta làm Dương Liễu mang bầu rồi!”, Tần Kiệt nói. 

 

“Hả?”, Vương Tinh cùng Khương Tiểu Nha trợn tròn mắt, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu. 

 

Mất một lúc lâu sau, Vương Tinh mới bình tĩnh trở lại: “Lâu béo, là thật à? Hôm nay là cá tháng tư đấy, cậu đừng có đùa với chúng tôi!” 

 

“Đúng vậy đó! Mang thai không phải chuyện đùa đâu, cậu có muốn đùa cùng đừng đùa bậy!”, Khương Tiểu Nha nói. 

 

“Là thật!”, Lâu béo nói, vẻ mặt cậu ta rất nghiêm túc, không giống như đang nói dối. 

 

“…” 

 

Vương Tinh cùng Khương Tiểu Nha trầm mặc. 

 

Thật sự là thật? 

 

Đùa hơi quá rồi đó! 

 

Sau khi uống cạn một tách trà, Tần Kiệt hỏi: “Nói thử đi, nên xử lý việc này như thế nào? Ai nói trước đây?” 

 

“Tôi trước đi!”, Vương Tinh giơ tay: “Điểm mấu chốt của việc này phải xem Dương Liễu và Lâu béo muốn thế nào?” 

 

“Đúng, Lâu béo, cậu nói trước đi, cậu với Dương Liễu tính thế nào?”, Khương Tiểu Nha phụ họa. 

 

“Tôi thì chắc chắn là không muốn rồi đó! Còn chưa tốt nghiệp mà đã có con, chẳng phải sẽ bị chê cười sao?”, Lâu béo nói. 

 

“Còn Dương Liễu thì sao, cô ấy nói thế nào?”, Tần Kiệt hỏi. 

 

“Tôi… Sau khi tôi biết được cô ấy mang thai thì bị choáng mất rồi, còn chưa kịp hỏi!”, Lâu béo lắp bắp nói. 

 

“Lâu béo chết tiệt, cậu đúng là đồ khốn! Chuyện này mà cậu không hỏi à?”, Vương Tinh bó tay: “Ai gọi điện hỏi thử xem sao?” 

 

“Để tôi gọi đi!”, Tần Kiệt nhíu mày, bấm số của Tần Tuyết. 

 

Số thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt, xin vui lòng gọi lại sau. 

 

“Tuyết Nhi không nghe máy”, Tần Kiệt có chút bất đắc dĩ, anh lại gọi cho ủy viên của tổ chức, Triệu Phần. 

 

“Alo! Ông chủ Tần, có chuyện gì à?” 

 

“Hội trưởng Triệu, tôi có việc muốn nhờ cậu!” 

 

“Ơ, người bận rộn như cậu mà cũng có lúc nhờ tôi à, đúng là hiếm thấy nha! Nói đi, có chuyện gì?” 

 

“Cậu có thể giúp tôi hỏi Dương Liễu một chút…” 

 

“Chuyện này miễn bàn đi! Muốn gì thì bảo tên mập chết tiệt kia tự đến mà nói! Một thằng đàn ông, gây ra hậu quả xong thì bỏ chạy, để Dương Liễu một mình đến bệnh viện! Nếu không phải cô ấy gọi điện cho đám bạn thân này thì chúng tôi cũng không biết đâu, vẫn giấu tiếp đấy!” 

 

Tút tút~ 

 

Triệu Phần nói cúp là cúp, một chút cơ hội cũng không có. 

 

“Cô ấy nói sao?”, Vương Tinh hỏi. 

 

“Ừm, cô ấy nói thế nào?”, Khương Tiểu Nha hỏi. 

eyJpdiI6IlNocnQrTGE0R0NDemxUZFNKcWFjMnc9PSIsInZhbHVlIjoicU14TFdRTmNPbFZ4dzFhaWxUM2pGdVlLVkllRFVYUkdDakY1eFE3WXNGcVIxdjg2Qzh2XC9tekZMZzlMeFZsSkQiLCJtYWMiOiJjNjI4YWVmOGMzZjYxMTdmODJiYTcwMzdiZDY5MTFlZmY3NTlhMjEzODRhMGI1ZWIxZTUzOWM0NjViYmNkMTZkIn0=
eyJpdiI6Im5lNVZpK1dlZlluOEkxSmtYTkFkUWc9PSIsInZhbHVlIjoiUG5YVXhlNE84V3RYMFM4anVWcEk1QUFrQW85UGdhYkRHSnVsQUR3WkRxSUpnVzErcmwwdExnUWVnZDhpTnRuYStublpPSnE3aHFXZjdXdFwvcFNyVW5oeFRoeGh3TFI3NHU1a2U0WlZ0NFRSNndUK3NockJCZEtITW13cVhRSmRUWTY1RGRZV1ZYMjA0TWpvV2NZOEtaYVM3MjljMklaRVVOT1VRK2RSK3lST0NOVUVmS2E3NGVQUVE4OWphQVE2akVLQ3JEbWdRV0ZQK1NyMnQ5dmZEWFlidVZ2XC9aTTlrS3hXam1TSFoyUEF6MlZ4UE9UN0orV2tJME9IY2ZEZ2NTIiwibWFjIjoiYTc2ODU1YTI1YTBiNjQxODZkOGE1MTZiNThjZjY4N2Y4MzhkODE1ODRhYjQ3ZjFiZWFlYWM5NjFkOWEyOWY1ZSJ9

Có thể thấy được, cậu ta rất muốn biết kết quả.

Ads
';
Advertisement
x