Ngày 01 tháng 04. 

 

 

Khò khò~ 

 

“Năm ngàn năm gió mưa, cất giấu bao nhiêu giấc mộng… 

 

Một khúc nhạc chuông của Hoa Tử (*) kéo Tần Kiệt khỏi giấc mộng đẹp. 

 

(*) Lưu Đức Hoa. 

 

Anh cầm điện thoại lên, bấm nghe. 

 

“Ai đó, mới sáng đấy!” 

 

“Kiệt Tử, tôi, tôi, tôi xảy ra chuyện rồi!”, trong điện thoại vang lên âm thanh cực kỳ sốt ruột, xen lẫn lo lắng. 

 

“Cậu là ai hả?”, Tần Kiệt ngáp, không nghe rõ. 

 

“Mẹ kiếp! Kiệt Tử, có phải đêm qua cậu làm chuyện xấu gì rồi không? Ngay cả giọng của tôi cũng không nghe ra à?” 

 

“Lâu béo?”, Tần Kiệt sửng sốt, rốt cuộc anh cũng nghe ra đó là ai. 

 

“Lâu béo, mới sáng sớm, cậu có chuyện gì vậy?” 

 

“Dương Liễu, Dương Liễu đã có!”, Lâu béo thấp giọng nói. 

 

“Dương Liễu đã có? Cô ấy có gì chứ? Mà nếu có thì có thôi, có gì phải lo! Không có chuyện gì nữa thì đừng quấy rầy mộng đẹp của tôi!” 

 

Tút tút~ 

 

Tần Kiệt bấm tắt máy, sau đó tiếp tục nhắm mắt. 

 

Khò khò~ 

 

“Năm ngàn năm gió mưa, cất giấu bao nhiêu giấc mộng… 

 

Chuông điện thoại lại lần nữa reo vang. 

 

Tần Kiệt không nhịn nổi nữa. 

 

“Tôi nói này, tên mập chết tiệt nhà cậu, mới sáng sớm, cậu có thôi đi không hả? Không biết quấy rầy mộng đẹp của người khác là…” 

 

“Dương Liễu mang thai rồi!” 

 

“Hả?” 

 

Tần Kiệt còn chưa nói xong đã bị lời của Lâu béo làm cho choáng váng. 

 

Dương Liễu mang thai? 

 

Thật hay giả? 

 

Không thể nào. 

 

Chuyện này… Mẹ kiếp, còn chưa có tốt nghiệp đâu, giờ mang bầu chẳng phải lớn chuyện sao. 

 

Cơn buồn ngủ của Tần Kiệt lập tức biến mất tăm, anh lồm cồm bò xuống giường. 

 

Đột nhiên, anh sực nhớ ra điều gì đó, vội nhìn xuống điện thoại. 

 

Ngày 01 tháng 04 năm 2008. 

 

Mẹ kiếp. 

 

Hôm nay là ngày 01 tháng tư, là cá tháng tư đấy. 

 

Lâu béo chết tiệt, đùa cái gì không đùa, lại lấy chuyện mang thai ra đùa. 

 

Trong đầu tên này chứa phân à? 

 

“Lâu béo, cậu đừng có mà lừa tôi! Hôm nay là cá tháng tư, cậu tưởng là tôi sẽ tin trò quỷ của cậu à?” 

 

Tút tút~ 

 

Tần Kiệt lại lần nữa cúp điện thoại, lần này, anh tắt nguồn luôn. 

 

Lâu béo không ngừng gọi, nhưng đáp lại cậu ta chỉ có âm thanh máy móc: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt, xin vui lòng gọi lại sau! 

 

Lâu béo gấp đến độ suýt đá gãy một gốc cây nhỏ bên cạnh. 

 

“Không được, chuyện này phải tìm Kiệt Tử giúp đỡ, bằng không thì rắc rối to rồi! Còn chưa có tốt nghiệp lại để dính bầu!”, Lâu béo cuống quít chạy đến ký túc xá. 

 

Một phút sau, Tần Kiệt lại lần nữa bị đánh thức. 

 

Tuy nhiên, lần này anh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. 

 

Lúc mở cửa, nhìn thấy là Lâu béo, Tần Kiệt lập tức giơ chân đạp một phát. 

 

Bốp~ 

 

Lâu béo không né. 

 

Chân Tần Kiệt đá thẳng vào bụng cậu ta. 

 

Tần Kiệt ngơ ngác. 

 

Sao lại như vậy? 

 

Sao không né? 

 

Đầu óc không có bệnh gì đó chứ? 

 

Tần Kiệt ý thức được có gì đó không đúng, bèn né ra cho Lâu béo đi vào phòng. 

 

Đóng cửa lại. 

 

Lâu béo lập tức ôm lấy Tần Kiệt mà khóc. 

eyJpdiI6ImN2RENFeDY2cm4xSDR2eUZOaDg2RWc9PSIsInZhbHVlIjoiRmE2bWNXREpyelwvcUp4T2kzM2drTlwvN3Q0XC95a3Y2K3BJYUVITVBlRDhXeGdrNVB2WHdvOFo2VTg3MlNrMStxYyIsIm1hYyI6IjUyYWNiYWMyODQ0NjczNzY4ZDRlOGIxZDZmZDkzYWRjYzVjMzkxOTU0NDc4NjY5YWRmYmI0YjcyYWE5NWQ0ZmIifQ==
eyJpdiI6IlZnUGxtV2F4RU1xVXpySjBZR2hLeVE9PSIsInZhbHVlIjoiVGNHeUk2VVBFb28xSzE3Nnp2MHlXTzJPUUlMcXpsS1Q2U3BPV1wvRlBOcGt2OGVOVXduaGVkQXpLOXhKekVUMDJIZFlxUzNIRGJDTTYxeTAzeXArVmZ1d1hQWW4zblZlVGtoVkVYWWdBU1V2UTd6bFRxdUpRdGZhUDl2ZnZ2YktyIiwibWFjIjoiOTRiNDVmMWExMmUwNDhjZTE2ODdlMzA3ZTkzMmM5MzA1ZmFiZDRkZmIxNDIyOTM0YzM1MWE2MTcxMzk2NzZlNyJ9

Ads
';
Advertisement
x