“Ông thì suy nghĩ chu đáo đúng không? Được, ông nói cho tôi nghe, ông định xử lý chuyện này như thế nào?”, mẹ Dương chất vấn. 

 

“Thứ nhất, tôi với bà chọn ngày rồi đi một chuyến đến trường đại học để gặp thằng nhóc đó với bố mẹ nó xem thái độ nhà đó thế nào”. 

 

“Thứ hai, nhân tiện xem thành tích học tập của thằng nhóc đó thế nào, từ đó có cái nhìn tổng quan. Nếu như thành tích nổi trội thì sau này đi ra ngoài xã hội thì cuộc sống cũng không đến nỗi tệ”. 

 

“Thứ ba, nếu tất cả đều ổn rồi thì hãy chọn một ngày để chúng nó đi đăng kí kết hôn rồi lại chọn ngày tổ chức đám cưới, để Liễu Nhi nghỉ một năm sinh con”. 

 

“Bà nói xem, như thế có được không?” 

 

“Tôi…”, mẹ Dương cau mày, lại không nói nên lời, im lặng một lúc mới nói một câu: “Ông đã nói hết rồi thì tôi còn có thể nói gì?” 

 

“Thế thì được rồi! Nhớ đấy, sau khi tới trường học, đừng có nóng nảy, phải thật bình tĩnh đấy!”

Sau khi bố Liễu an ủi mẹ Liễu, rồi gọi điện lại cho Dương Liễu. 

 

Người nhận điện thoại đương nhiên vẫn là Lâu béo. 

 

“Là Tiểu Trương sao?” 

 

“Là cháu!” 

 

“Tôi và cháu cùng thương lượng một chút, chuyện này không thể để lâu được! Ngày mai chúng tôi sẽ đến thành phố Hán, cháu thương lượng với bố mẹ cháu xem khi nào rảnh cùng đến trường học, hai bên cùng nói chuyện thêm, cháu thấy thế nào?” 

 

“Vâng, cháu lập tức gọi điện thoại cho bố mẹ, lát nữa sẽ gọi lại cho chú ạ!” 

 

“Ừm, cháu gọi đi, cô chú đợi điện thoại của cháu!” 

 

Tút tút~  

 

Cuộc điện thoại kết thúc. 

 

Trương Lâu nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ mình. 

 

“Alo?”, mẹ Trương cầm lấy điện thoại. 

 

Bố Trương vội vàng nhận cuộc điện thoại: “Bố mẹ đằng gái nói thế nào?” 

 

“Bố mẹ cô ấy nói việc này không thể chậm trễ, sáng sớm mai sẽ đến thành phố Hán, trao đổi với bố mẹ, hỏi khi nào hai người rảnh?” 

 

“Ngày mai luôn sao, được, ngày mai bố mẹ cũng sẽ đến đó!” 

 

“Con biết rồi! Con sẽ gọi lại cho bố mẹ cô ấy báo lại một tiếng!” 

 

“Ừm, nhớ kỹ nhất định phải chăm sóc tốt cho tiểu Liễu đấy! Nếu con bé có chuyện gì, bố sẽ hỏi tội con đấy!” 

 

“Bố yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy!” 

 

“Vậy mới là con trai ta!” 

 

Tút tút ~ 

 

Trương Lâu lại tắt điện thoại, dùng máy của Dương Liễu gọi cho bố mẹ cô ấy. 

 

“Chú ạ!” 

 

“Tiểu Trương, bố mẹ cháu nói thế nào?” 

 

“Bố cháu nói ngày mai cũng được!” 

 

“Được, vậy là tốt rồi! Cháu chăm sóc cho Dương Liễu đi! Ngày mai gặp lại!” 

 

“Vâng chú!” 

 

Kết thúc cuộc hội thoại, Trương Lâu thở phào.  

 

Trán cậu ta cũng toát mồ hôi lạnh. 

 

Nói thật, một màn vừa rồi cậu ta cảm thấy còn phiền phức hơn so với việc tiếp đãi khách ở cửa hàng, thật là đáng sợ. 

 

Cũng may tất cả đều đã xong rồi. 

 

“Bố mẹ em nói thế nào?”, Dương Liễu hỏi. 

eyJpdiI6ImZLMkp3V2lNT3FzVFZEM1wvbkowQXJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im1FNjRFaUMrcFNqa21NVEhtMmV5eGEwWEZDS3ZFQnNhWDRtZXowVVNQNU1wNGJTVUJVbmxOQVNkK2RyYWJjR1AiLCJtYWMiOiI2MWFiMGEyNDQ2NThiMmY4NTJiYjE2NmVhNGQ2YzU2MTlmODczNTYyOTIxOTY2ZmIzNmMwZDNhNmE5OGFmY2JlIn0=
eyJpdiI6IllWMTUwQ2tscHhXYjZlRnhVelhqUEE9PSIsInZhbHVlIjoicDZ0M3ZGSEZNV25EY2pIUWVyMEdWdGVwSVpreE9FUHV2d1dPWnZMY0lpa2JiRVVCdUNTNUZESVZnNVVLN010N0RNMkU0blgxck5GYVFEVTRzN0pscm9wXC95ZEU3YWRmdmZwRXU2TXVnK00wN3EyQURhNWVDMjhxeXNGdWFrWnFOaWxsNGU3K1BOMFdGTnhseHJrblNuUkk1S0JFRkRzTlFaUlZwZGpER2xGQUhCclRXYzJjNllKRlRORFhHM1wvZmlYZCs4cThOZStaQm4zajNSS3VYclNraVZNNUxYenpMdUtONUc3SjlmcWtDcU5YU1J4eU1va2Nwd25HZVdXSlZhMGVlWWQycndNS0tFOWp1MDJadEpJd3JaM1BzNHBEK1VtUmFUaWZoYWk4YVJHSHFVbUhMRGJZXC9EeUpLaThLWGsiLCJtYWMiOiJkYzYwZjM5YWIyNTc2NzQ2YzQyNGE2MDMxYTk5ZWI0ZGI3NTFkMDk4MzBhZTJhZjQ2MzAwMmM4N2VkMmE0YWM2In0=

“Vâng!”, Dương Liễu không phản đối.

Ads
';
Advertisement
x