Trước đó mấy ngày, trong một lần tụ tập uống rượu Tần Kiệt có nói sau khi Khương Tiểu Nha thi nghiên cứu sinh đại học Hán Xương xong thì gia nhập vào công ty của anh. 

 

 

Hiện tại Khương Tiểu Nha báo danh vào Đại học Phúc Đán ở Hỗ Hải, đồng thời cũng phải thay đổi lời hứa ban đầu. 

 

Vốn còn tưởng Tần Kiệt sẽ không mấy vui vẻ. 

 

Không nghĩ tới Tần Kiệt thế nhưng không thèm để ý, còn đồng ý luôn. 

 

“Kiệt Tử, cậu...” 

 

“Mấy hôm trước tôi đã đến Hỗ Hải một chuyến để gặp cô Tuyết Nhi! Bà ấy khinh thường tôi! tôi và bà ấy đã cược một ván!” 

 

“Cược cái gì?” 

 

Khương Tiểu Nha và Vương Tinh đồng thời hỏi. 

 

“Trong vòng một năm rưỡi nữa tôi sẽ có chỗ đứng ở Hỗ Hải! Đến lúc đó cô Tuyết Nhi sẽ không phản đối chúng tôi ở bên nhau nữa!” 

 

“Hả?” 

 

Khương Tiểu Nha và Vương Tinh nghe xong cũng phải ngây người. 

 

Một năm rưỡi có chỗ đứng ở Hỗ Hải sao? 

 

Nhưng đó là Hỗ Hải đấy. 

 

Thành phố phát triển nhất cả nước. 

 

Thành phố Hán còn kém xa. 

 

Nó quả thực là một thành phố rất phát triển. 

 

Giá nhà khỏi phải nói, giá cả cũng rất đắt đỏ. 

 

Không có chỗ dựa thân quen muốn có chỗ đứng ở Hỗ Hải ít nhất cũng phải mất năm năm. 

 

Huống chi chỉ là một người nhập cư. 

 

Những việc Tần Kiệt làm trong trường hai người cũng đều biết rồi. 

 

Đương nhiên Vương Tinh còn biết Tần Kiệt mở hai siêu thị. 

 

Tục ngữ cũng có câu, rồng đen không đè được rắn đất. 

 

Hỗ Hãi và thành phố Hán vốn không cùng một đẳng cấp. 

 

Tần Kiệt có thể ở thành phố Hán phát triển sự nghiệp nhanh chóng, nhưng ở Hỗ Hải không thân thuộc muốn trong thời gian ngắn làm nên sự nghiệp sợ là rất khó. 

 

“Sao vậy? Các cậu không tin tôi có thể làm được sao?”, Tần Kiệt nhìn ra suy nghĩ của hai người họ. 

 

“Kiệt Tử, đó là Hỗ Hải đấy, sẽ khó đấy!”, Khương Tiểu Nha nói. 

 

“Quả thật rất khó!”, Vương Tinh cũng gật đầu nói. 

 

“Yên tâm đi, chỉ cần Tinh Tử cậu làm theo những gì tôi nói, rồi kinh doanh tốt quán cà phê internet sau đó thiết lập biểu ngữ văn học trực tuyến. Trong vòng một năm, tôi tự tin rằng mình sẽ tạo dựng được chỗ đứng ở Hỗ Hải!" 

 

“Cho nên tôi có thể trụ lại ở Hỗ Hải không, có thể lấy được Tuyết Nhi hay không toàn bộ đều dựa vào cậu đấy! Nào, một ly này tôi mời cậu! Cạn ly!” 

 

Tần Kiệt làm động tác mời. 

 

Vương Tinh cũng bị lời nói của Tần Kiệt khiến cho ngỡ ngàng. 

 

Giao phó hạnh phúc của mình vào tay Vương Tinh. 

 

Trách nhiệm này cũng lớn quá rồi. 

 

“Kiệt Tử, cậu không nói giỡn đấy chứ?”, Vương Tinh hỏi. 

 

“Đương nhiên là không rồi!”, Tần Kiệt nói: “Cậu cũng không cần quá áp lực, chỉ cần làm theo tôi nói, trong vòng một năm rưỡi nhất định có thể làm được!” 

 

Vương Tinh: “...” 

 

Cậu ta cũng không biết nói gì. 

 

Tần Kiệt đã nói đến mức này rồi cậu ta còn có thể nói được gì nữa đây. 

 

Rầm~ 

 

Một lần uống hết một chai bia Tuyết. 

 

“Như vậy mới đúng chứ! Anh em tốt, thêm một chai nữa đi! Một chai này tôi chúc cậu và Thiến Thiến bạch đầu giai lão!” 

eyJpdiI6IkxCSmRyR2VEbFdkeFBzN1lqRFJndnc9PSIsInZhbHVlIjoiV1FiVEdWWGJVTDRnM1RWcEdZYmY3aHhTVWJcLzNDblNRMXRnc2pQVUxiN0NhWThsU2NJSERpWlhZY0RTc1RvckMiLCJtYWMiOiJhOGUyYWFmZWFkYWYyMGI1N2QwZjEzMWVhYzg1Y2ZjOWY5ZmY3M2RmYjNhMzY5NWQxNzA4OTlmMjY4NDk0MzZjIn0=
eyJpdiI6IjlHbGFTbjBNdm81Y2c4NWpvQ3pMZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiUDdrOXRmOG5oK2JZb0xWRVlZeW14RUFmbHJIVVhNdDF2QnU4T201SDJMZjlGZFhKWEpyVVZPWDNGSW9rRU5NdnFTU21XaGdacDRDZ1RNT244Yk9YU0FuM0JUTmNiY3Mwcm5hY2szSkJlY1FlRHRqYkMrb015NUk4QlhJQlk1NTMyaG90QXdPWEpQVDEyNFlKa3BROGRNbVE2Qk45YUd2bGZZM1BNOWJDRThJPSIsIm1hYyI6IjI0MWM5OWMyZDJlMGZhMWE0MWE3MzVkZDMwNzVlM2E2YzkyNmVkMmQ0MDkzMTIxMmZlN2QzZTIwMzNkZjAyMDUifQ==

Ads
';
Advertisement
x